Khi Tịch Mộng Thanh gia tăng yêu khí áp bách, Chấp Vân Kiếm Tiên lập tức hành động. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, lao về phía Tịch Mộng Thanh như tia chớp, theo sau là Phi Vân trưởng lão.
Hai người phối hợp, một trước, một sau, áp sát Tịch Mộng Thanh từ hai phía.
Biểu tình của Tịch Mộng Thanh từ đầu đến cuối chỉ nở một nụ cười khinh miệt, không hề xem những đòn tấn công của Chấp Vân Kiếm Tiên và Phi Vân trưởng lão vào mắt. Nàng ta không cần dùng đến linh khí, chỉ duỗi tay, biến thành móng vuốt sắc bén, dễ dàng chặn đứng tất cả các đòn tấn công của hai người.
Đó chính là sự tự tin bởi tu vi áp chế mang lại cho Tịch Mộng Thanh!
Chấp Vân Kiếm Tiên và Phi Vân trưởng lão rơi xuống đất, thở dốc, cố gắng ổn định hơi thở và linh lực. Trong trận giao chiến đầu tiên, bọn họ không bị thương, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi.
Các đòn tấn công của bọn họ dễ dàng bị Tịch Mộng Thanh hóa giải.
Tịch Mộng Thanh không quen chiến đấu, nàng ta đang học hỏi và nâng cao kỹ năng qua trận giao chiến với Chấp Vân và Phi Vân. Do đó, không ai có thể làm tổn thương nàng dù chỉ một chút.
Chấp Vân thở dài, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tịch Mộng Thanh, nắm chặt chuôi kiếm.
"Phi Vân trưởng lão, ta sẽ dùng Kim Đan để kiềm hãm Tịch Mộng Thanh. Ngươi dẫn đệ tử rời khỏi bí cảnh."
Phi Vân trưởng lão không tin vào tai mình, nhìn Chấp Vân với vẻ mặt hoài nghi:
"Dùng Kim Đan, ngươi sẽ mất mạng."
"Cần phải có người ngăn cản nàng ta."
Chấp Vân Kiếm Tiên trả lời với giọng lạnh lùng.
Lúc này, sau lưng họ vang lên tiếng động lạo xạo, là tiếng bước chân.
Chấp Vân không quay đầu lại, hắn chỉ tập trung vào Tịch Mộng Thanh, phòng ngừa bất kỳ hành động tấn công bất ngờ nào từ nàng ta.
Sư muội. Thừa Lẫm Diêu không nhịn được lên tiếng gọi.
Không sai, đúng là người đang vất vả vượt qua đám đông, từng bước khó nhọc để đến gần trung tâm chiến trường chính
- Biệt Vũ.
Bạch Khải nhìn về phía Biệt Vũ.
Biệt Vũ bước đi kiên định, dù dưới sự áp bách khủng khiếp, môi nàng tái nhợt và cơ thể run rẩy, nàng vẫn không dừng bước.
Nét mặt nàng toát lên sự bình thản như thể đã vượt qua cái chết.
Bạch Khải cúi đầu, tay hắn run rẩy vì linh áp mạnh mẽ.
Dù hắn và Thừa Lẫm Diêu không bị đè bẹp như hầu hết các đệ tử, nhưng cũng không thể điều khiển được tứ chi của mình. Cơ thể hắn kêu gọi sự đầu hàng.
Nhưng Biệt Vũ, với tu vi chỉ là Trúc Cơ tu sĩ, đã ngoan cường vượt qua linh áp của yêu khí.
Sư muội thật đáng nể.
Biệt Vũ ôm lấy bản mệnh linh khí của mình, từng bước tiến về phía Phi Vân trưởng lão và Chấp Vân Kiếm Tiên.
Phi Vân trưởng lão nhìn Biệt Vũ với ánh mắt kinh ngạc và tán dương. Lấy Trúc Cơ Kỳ, vẫn có thể phá vỡ sự áp chế của Phân Thần Kỳ.
Quả thật, vị hậu bối này đúng như các trưởng lão đã nói, là một nhân tài hiếm có.
"Lùi lại đi, Biệt Gia nha đầu, nơi này không phải là chiến trường của ngươi." Phi Vân trưởng lão lên tiếng. Họ không đến mức để một đứa trẻ Trúc Cơ Kỳ lên đối mặt với tu sĩ Phân Thần Kỳ.
Chấp Vân Kiếm Tiên cũng bắt đầu chú ý đến Biệt Vũ, nhìn tiểu đồ đệ mặt mày tái nhợt nhưng vẫn kiên trì đến gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!