Mấy cái từ bẩn thỉu đó nếu mà rơi vào người Đại sư huynh, thì ít nhiều gì đấy cũng sẽ khiến Đại sư huynh mất mặt.
Nhưng mà, Bạch Khải vẫn còn đang nhiệt tình bình luận:
"Là một thanh kiếm, có vẻ như nó chỉ có thể ôm trên tay mà thôi, còn có những phù văn kỳ lạ nổi lên..."
Biệt Vũ lạnh lùng a lên một tiếng, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Khó chịu nha, vậy thì chiến với hắn thôi!
"Nếu đã như vậy, xin hỏi sư huynh có muốn luận bàn với ta một trận không?" Biệt Vũ lạnh giọng hỏi.
Bạch Khải khẽ cau mày, tựa hồ không hiểu sự lựa chọn của Biệt Vũ.
Hắn là tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ, tu vi Biệt Vũ chỉ mới Trúc Cơ Sơ Kỳ. Cho dù Biệt Vũ có được bản mệnh linh kiếm trợ giúp, cũng khó có thể đánh bại hắn.
Các đệ tử trong mắt có chút bội phục Biệt Vũ.
Khiêu chiến vượt cấp? Đại sư tỷ cũng chiến ghê.
Sao tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ có thể đánh bại được tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ cơ chứ? Bạch Khải tuy không có bản mệnh linh kiếm, nhưng hắn là người có được biến dị băng linh căn, thanh kiếm Hàm Ngưng mà hắn cầm cũng cực kỳ phù hợp với hắn, như hổ thêm cánh.
"Sư muội, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Bạch Khải hỏi.
Đương nhiên. Biên Vũ gật đầu.
Tri Nhạc hít sâu một hơi, giọng nói cầu khẩn của nàng kêu lên: Đại sư huynh.
"Tri sư muội, trong lòng ta biết tính toán, ta sẽ không làm Biệt sư muội bị thương." Bạch Khải lắc đầu.
Đối với Bạch Khải, đây chỉ là một trận thi đấu hữu hảo giữa các sư huynh muội với nhau thôi. Hắn chưa bao giờ phản đối sự an bài của Sư Tôn, cũng không nhắm vào Biệt Vũ. Hắn chỉ bày tỏ sự khó hiểu và thắc mắc thôi.
Mà sư muội của hắn hiển nhiên đều có thói quen tốt của kiếm tu, đó là khát vọng chiến đấu.
Điều này là chuyện tốt.
Tri Nhạc muốn nói nhưng lại thôi.
Không phải ta lo ngươi sẽ làm Biệt Vũ bị thương, thứ ta lo lắng là ngươi sẽ bị Biệt Vũ thu nhập một trận, với tư cách một người đứng đầu bảng Nhận Kiếm Phong, thực sự sẽ rất mất mặt đấy.
Tri Nhạc không biết có nên nói ra sự thật mất mặt này cho Bạch Khải không, hay là để cho Bạch Khải bị đánh thua mới biết được chuyện mất mặt này.
Trong lúc nàng còn đang do dự.
Bạch Khải và Biệt Vũ đã bước lên đài luyện võ.
Đó là nơi Nhận Kiếm Phong chuyên dùng để luận bàn giữa các đệ tử. Hiển nhiên, kiếm tu đều tin rằng việc luận bàn đúng cách có thể cải thiện bản thân.
Bởi vì tu vi giữa hai người chênh lệch quá lớn, Bạch Khải đương nhiên sẽ không rút linh kiếm ra. Hắn sẽ không quên đây chỉ là một buổi thi đấu giao hữu.
Vì vậy Bạch Khải mới từ trên kệ lấy ra một thanh kiếm sắt bình thường.
"Sư muội, nhường rồi." Bạch Khải ngước mắt lên.
Đôi mắt tĩnh lặng như nước nhuộm lên vẻ sắc bén. Linh áp từ tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ tràn ngập võ đài. Ngay cả thanh kiếm sắt thông thường cũng vì thế mà trở nên sắc bén, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Tuy nhiên, vẻ mặt Biệt Vũ vẫn tỏ ra bình tĩnh, tựa như không hề bị linh áp này ảnh hưởng chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!