Nói lời này xong Dương Phàm liền dừng lại. Chúc Đông Phong lộ vẻ trầm ngâm rồi nói:
- Một Đảng cầm quyền cần có thời gian rất dài, nếu như không thể kịp thời phát hiện vấn đề và sửa sai, như vậy sẽ tạo thành rất nhiều vấn đề. Tác phong quan liêu không phải bây giờ mới có, sau này vẫn có.
- Cho nên con cho rằng công việc tiếp dân rất quan trọng. Một chính quyền nếu như không thể nhìn và nghe được lời nói của quần chúng nhân dân, con cho rằng quan chức ở đó nhất định có vấn đề. Đây không chỉ là vấn đề tác phong quan liêu mà là bọn họ chột dạ.
Dương Phàm nói một câu như vậy, Chúc Đông Phong nghe xong lại suy nghĩ.
- Nói cũng đúng.
Một lát sau Chúc Đông Phong nói một câu, đưa tay vỗ vỗ đầu. Chúc Đông Phong nói:
- Không ngờ cậu làm công tác Đảng rất tốt, một chút đã nắm được yếu hại của vấn đề. Hoàn thiện bộ máy giám sát với quan chức chính quyền, mặc dù là khó khăn nhưng phải có người đi làm. Cậu hôm nay về viết một bản báo cáo đưa cho tôi.
Dương Phàm vốn định hỏi
"Có cần ký tên không?"
Nhưng sau đó nghĩ lại thấy không cần phải hỏi, thậm chí cảm thấy mình lo lắng nhiều. Chúc Đông Phong nói vậy là vì lấy làm điển hình, Dương Phàm may mắn lọt vào tầm mắt của Chúc Đông Phong.
- Tùy cậu.
Chúc Đông Phong từ chối cho ý kiến. Dương Phàm nghe ra trong lời này có mùi, không khỏi nhìn Chúc Đông Phong mà mỉm cười nói:
- Con biết rồi.
Mặt Chúc Đông Phong không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Sau này trong công việc phải phối hợp với Hác Nam. Lão Hác cũng sắp xuống rồi.
Nói xong câu này Chúc Đông Phong liền đứng lên nói:
- Tôi ra ngoài làm chút chuyện.
Chúc Đông Phong đi ra cửa, Dương Phàm cười cười tiễn đến cửa. Chúc Vũ Hàm không biết lúc nào đã đến bên cạnh Dương Phàm, thân mật đẩy đẩy vai Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:
- Đừng để trong lòng, bố hay thích lý luận mà.
Lời an ủi này của Chúc Vũ Hàm hơi thừa. Trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ, Chúc Đông Phong đừng nhìn bây giờ khá đắc ý nhưng nhất định còn rất nhiều chuyện chưa xác định.....
Sau khi đi ra khỏi sân bay tỉnh thành, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện đứng bên cạnh Lý Thắng Lợi là Chu Tử Dương với ánh mắt khó coi. Chu Tử Dương râu bao đầy mặt như mấy ngày không cạo vậy, quần áo hơi loạn giống như cả đêm không ngủ.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Dương Phàm có chút khẩn trương, Chu Tử Dương không bao giờ như thế này mà.
- Vu Lỵ Lỵ giết người.
Chu Tử Dương thở dài một tiếng mà nói, trong mắt lộ ra một tia tìm kiếm sự giúp đỡ. Trong lòng Dương Phàm rất sợ hãi, Vu Lỵ Lỵ sao lại giết người? Điều này thật không thể hiểu nổi. Mình đi có một tuần mà về đã xảy ra chuyện này?
- Lên xe rồi nói.
Dương Phàm không chút thay đổi mà nói, không vội vàng tỏ thái độ. Hắn phải hiểu rõ tình hình đã.
Xe rất nhanh lao ra khỏi sân bay, lên đường cao tốc thì Chu Tử Dương không thể chờ được nữa mà nói:
- Chuyện liên quan đến chú.
Chu Tử Dương nói rất nhanh nhưng Dương Phàm vẫn nghe ra rõ ràng. Nghe thấy Cao Thiên uy hiếp Vu Lỵ Lỵ nghĩ biện pháp đến gần mình, Dương Phàm có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!