Rất rõ ràng lời khích lệ từ miệng Trần lão gia tử nói ra, có trọng lượng cao hơn rất nhiều, vì sao cả hai người đều khen ngợi Dương Phàm như vậy, Dương Phàm làm nhân vật chính cũng không rõ ràng.
Mãi cho đến tháng sau trên cuộc họp bàn về công tác tiếp dân trên toàn quốc, khi lãnh đạo trung ương báo cáo, Dương Phàm mới hiểu được nguyên nhân.
Trên hội nghị thủ trưởng nhấn mạnh trọng yếu chính là trọng điểm phúc tra các vụ án dân kiện quan, có thể nói Dương Phàm lại một lần tạo thành trùng hợp nhất trí với mối lo lắng của lãnh đạo trung ương.
Từ trước đến nay Trần lão gia tử vẫn chưa từng trực tiếp đánh giá Dương Phàm, dù là hài lòng hay không đều không nói ra. Nhưng hôm nay lão gia tử lại tán dương nhiều như vậy, nếu lời này bị người trong nhà biết nhất định sẽ kinh hãi.
Bởi vì lão gia tử gần như không bao giờ khen người nhà, càng đừng nói là khen ngợi như thế này. :
Khi nói những lời này trên mặt lão gia tử lộ ra vẻ khác thường, trong đôi mắt hơi đục tỏa ra tia sáng, giống như trong nháy mắt mất đi vẻ già nua trở về thời kỳ cực cao đó.....
Lúc hoàng hôn thì đổ mưa, nhiệt độ lập tức giảm xuống. Sau khi ăn tối xong ngồi ở ban công nhìn cảnh thành phố về đêm, Dương Phàm có chút ngạc nhiên phát hiện mình không giống trước kia nữa, cảm thấy mình không hòa nhập với thành phố này.
Khi đi học nhìn nơi này thấy rất xinh đẹp, nhưng bây giờ lại phát hiện không còn đẹp nữa.
Trên vai có thêm chiếc áo khoác, Dương Phàm quay đầu lại thấy Dương Lệ Ảnh đang cười cười với mình. Dương Lệ Ảnh đã già, mặc dù phong thái vẫn còn như trước nhưng trên trán vẫn lộ ra nếp nhăn tinh tế. Trong lòng Dương Phàm càng cảm thấy ấm áp hơn nữa, nhẹ nhàng đưa tay cầm tay mẹ áp vào má rồi nói:
- Mẹ, tay mẹ ấm thật.
Tình cảm nông đậm tràn ngập trong không trung. Nhìn Dương Phàm như vậy, trong lòng Dương Lệ Ảnh cũng cảm thấy ấm áp, mũi hơi giật giật, Dương Lệ Ảnh đưa tay vuốt mặt con tràn ngập yêu thương:
- Thằng bé này.
Tiếng xe bên ngoài cắt đứt khoảng không gian riêng của hai mẹ con. Ddương Lệ Ảnh vừa xuống lầu thì Trần Chính Hòa đi vào. Dương Lệ Ảnh đi lên cầm lấy áo khoác và cặp cho Trần Chính Hòa, tâm trạng Trần Chính Hòa khá vui vẻ cười nói:
- Tối nay con có về không?
Tôi thấy xe ngoài kia.
- Con nói lần này về sẽ ở thêm vài ngày.
Dương Lệ Ảnh cười nói. Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi mỉm cười nói:
- Thằng bé này coi như cũng biết mình họ gì.
Trương Tư Tề từ trong phòng đi ra, thấy hai người đang nói chuyện liền cười cười mà nói:
- Bố đã về.
Đối với cô con dâu Trương Tư Tề, Trần Chính Hòa thật đúng là không có gì để chê trách, cho nên cười nói:
- Mấy đứa bé ngủ rồi sao?
Trương Tư Tề cười cười gật đầu. Dương Phàm cũng từ trên lầu đi xuống bắt chuyện:
- Bố đã về?
Trần Chính Hòa mặt đầy vẻ tươi cười:
- Ừ, hôm nay cố ý về sớm một chút. Người một nhà ngồi xuống nói chuyện một chút. Nếu không mấy hôm nữa bận rộn thì muốn ngồi nói chuyện cũng khó khăn.
- Đúng thế, người một nhà cả năm trời không có mấy ngày ở bên nhau.
Dương Lệ Ảnh có chút thương cảm mà nói. Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi cười khổ nói:
- Lời này của bà để người ta nghe lại ý này ý nọ.
Dương Lệ Ảnh trừng mắt nhìn chồng đầy tức tối. Với thân phận của Trần Chính Hòa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!