Chương 31: Chính thức báo danh

Trần Chính Hòa bất giác cảm thấy hơi thất vọng, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác đố kị, buồn cười nói:" Khó trách lão Chu nói ngộ tính của con cao, về bản chất thì đã nói trúng rồi, nhưng lược bỏ hơi quá đà.

Cụ thể thế nào thì sau này con từ từ trải nghiệm đi. Vừa rồi bố có nói chuyện với ông, ý của ông là tạo điều kiện giúp cho con rồi để con tự mình phát triển, sau này trừ khi thiếu tiền thì có thể tìm bố, những việc còn lại bố sẽ không động tay vào.

Cuối cùng bố tặng con 16 chữ, phải sống đúng mực, bộc lộ tài năng, khổ tâm kinh doanh, thuận thế mà động.

"Dương Phàm lặng lẽ ghi nhớ, đứng lên cáo từ, lúc đi tới cửa Trần Chính Hòa đột nhiên gọi lại nói:" Đàn bà cũng như mèo vậy, ở gần thì nó sẽ cào, còn ở xa thì nó sẽ lượn lờ vòng quanh.

Đương nhiên, đây cũng là quy luật bình thường, mẹ con cũng không ngoại lệ!"

Dương Phàm không nghĩ lúc cuối lại còn có câu này, thấy trên mặt Trần Chính Hòa có chút xấu hổ, muốn bật cười nhưng cố nhịn.

Trần Chính Hòa cũng được coi là một người đàn ông rất đẹp trai, Dương Phàm hoàn toàn có thể hiểu, đàn bà khẳng định mang tới cho ông ta không ít phiền toái. Nếu không sẽ không có câu nói này.

Ra khỏi nơi đó rồi đi về căn nhà tối qua, bước chân của Dương Phàm có điểm nặng nề. 16 chữ của Trần Chính Hòa, đại ý là nhắc nhở Dương Phàm nên làm thế nào trong năm năm tới. 8 chữ đầu, chắc là nói với cục diện mà ông đã tạo nên, Dương Phàm không nhất thiết phải quá khiêm tốn, nên tranh thì cứ tranh. 8 chữ cuối, chắc là nhắc nhở Dương Phàm phải quan sát đại cục, lập công vào thời cơ thích hợp.

Lúc Dương Phàm thức dậy, Trần Chính Hòa đã đi rồi, Dương Lệ Ảnh không đi theo, mà ở lại xứ lý công việc nơi này.

Dương Phàm ăn sáng cùng Dương Lệ Ảnh, nhớ tới hai con bé kia còn đang ở căn nhà đó, liền đề xuất đưa Dương Lệ Ảnh về sau đó tìm Trầm Ninh đi giải quyết thủ tục.

Ý của Dương Lệ Ảnh là làm việc quan trọng hơn, mình ngồi xe buýt là được rồi.

Dương Phàm vội vàng chạy tới trụ sở mới, hai đứa nữ sinh đang bất an ngồi ở phòng khách mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, thấy Dương Phàm lập tức lộ vẻ kinh hoàng. Bạn đang đọc truyện được tại

Đi được chưa?

Dương Phàm bực tức hỏi một câu.

"Cứ thế này mà đi sao?" Con bé càn rỡ kia có điểm không dám tin hỏi, Dương Phàm nhíu mày nói:

"Thế cô còn muốn thế nào nữa?" Nó sợ run lên, vội vàng đẩy con bé bên cạnh.

Nó đi tới trước, rồi quỳ sụp trước mặt Dương Phàm.

Dương Phàm ngẩn người, nhưng cũng không đưa tay ra đỡ, chỉ cười lạnh nói:

"Sao thế? Phải lên giường thật hai cô mới đi được hả?"

Con bé càn rỡ kia cũng quỳ xuống giải thích:

"Anh hiểu nhầm rồi, Tiểu Nguyệt đang cầu xin anh giúp nó, nếu không sau này Phỉ Phỉ sẽ lại bắt nó đi tiếp khách."

Dương Phàm nghĩ hai bọn mày không phải là ham tiền mới đi làm cái nghề này sao? Mặt lại bình tĩnh ngồi xuống sa lông nói:

"Đứng lên nói đi, tôi không thích người khác quỳ lạy mình." Đợi sau khi hai đứa nó run rẩy ngồi xuống, Dương Phàm mới hỏi:

"Sao? Hai cô không phải là nhận tiền rồi tự nguyện đi làm gái hay sao?"

Lúc này thái độ của con bé nữ sinh càn rỡ đã đỡ hơn nhiều, cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Tiểu Nguyệt vì gia đình khó khăn, học phí cũng phải chạy vạy, nên bất đắc dĩ mới đồng ý làm thôi. Còn em lúc đầu là do tò mò nên đi theo Phỉ Phỉ, kết quả bị đám mất dạy kia chuốc thuốc, sau đó cũng chỉ có thể tiếp tục mà thôi." Nói xong mặt nó lộ vẻ dữ tợn.

Dương Phàm vẫn bất động nói:

"Cái này thì luôn quan gì tới tôi? Các cô cứ về nói là đã qua đêm với tôi, còn sợ không có tiền hay sao?"

Nó lập tức lộ vẻ hoảng loạn nói:"

Anh không biết con mụ Phỉ Phỉ đó rất độc ác, tối qua nó đã có nói, quay về sẽ kiểm tra. Nếu bị nó phát hiện Tiểu Nguyệt còn trinh, khẳng định là không trả tiền. Tiểu Nguyệt đã nhận trước 500 đồng, sau này chỉ có thể tiếp tục theo nó làm gái thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!