Chương 3: Cho hắn đẹp mặt

Những đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa và quyền lực, rất tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác tinh tướng, tên Trần Xương Binh đang ngăn xe lại cũng có cái bệnh này. Trần Xương Bình là cháu đích tôn, loại bệnh này càng lộ rõ.

Dương Phàm thấy một việc rất kỳ lạ, vì sao Trần Xương Bình bình thường trước mắt mình không làm ra vẻ con nhà giàu mà luôn khách khí lễ độ, thậm chí còn có thể cảm giác trong lời nói của Trần Xương Bình chút kính trọng, việc này thật là có điểm không bình thường.

Lái xe ngừng xe lại, Dương Phàm đành hạ cửa sộ xuống. Trần Xương Binh nhìn qua chiếc xe, tiến tới cửa xe cười nói với Dương Phàm:

"Anh đưa chú đi, xe này của ông nội quá khoa trương rồi."

Chiếc xe này ra khỏi cửa đại viện cảnh vệ thấy cũng phải hành lễ, quả thật là có chút khoa trương. Đương nhiên Dương Phàm cũng không dốt mà cho rằng Trần Xương Bình vì việc này mà chủ động đưa mình, tự nhiên ân cần, không gian trá mới là lạ.

Chỉ là Dương Phàm nghĩ không ra, lão này nhìn thấy mình mấy lần rồi, mình hình như chả có giá trị gì để lợi dùng mà.

"Được, thế phiền anh vậy."

Dương Phàm cười nói, tâm lý cũng muốn xem xem lão này rốt cục là muốn làm trò gì.

Việc liên quan tới Trần Xương Bình, Dương Phàm nghe được không nhiều, chỉ biết lão thích gái có chồng, một khi đã kết là phải nghĩ cách thịt cho bằng được mới ngừng tay, nghiêm túc mà nói thì đây cũng là một loại bệnh.

Trần Xương Bình lái một chiếc Jetta rất bình thường, xe khởi động, rít ga hai phát là đi thẳng ra ngoài.

Lên tới trên phố, tốc độ bị ép chậm lại, xe đông quá, muốn nhanh cũng không được. Trần Xương Bình ủ rũ quay đầu lại nhìn Dương Phàm nói:

"xe có xịn mấy thì gắp thể loại này cũng bó hand thôi."

Dương Phàm vốn tính phản bác lại một cấu,

"xe này xịn lắm sao?" tử tế nghĩ lại vừa rồi tiếng động cơ có vẻ không ôn, cũng chính là phụ họa cho ý nghĩ này.

"Ha ha, xe của anh không tồi chứ? Ông ghét con cháu khoe khoang lắm, đành phải mua lại cái xác xe này, rồi tốn hơn 10k để sửa, động cơ chuyển tới từ Hồng Kông, chú ý là xe này chắn gió không có, cũng là...." nói tới xe mình, Trần Xương Bình mặt mày hớn hở, kết quả gặp ngay một câu nói của Dương Phàm, cứ như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức bốc hỏa.

"Đừng nói mấy cái xe cộ với em, em mù tịt, đến bằng còn không có nữa cơ."

Trần Xương Bình đứng họng, đây như thể vừa kiếm được một em út, hai người đang nóng bỏng, giạo đầu đầy đủ, mắt thấy thằng nhỏ không chịu được, kết quả em út nói:mẹ em về kìa.

Trần Xương Bình hiện chút bực mình trên mặt, lập tức bình tĩnh lại rất nhanh, tỏ vẻ buồn bực, chu mồm nói:

"biết thừa là nói với chú cũng như không mà."

Trên mặt Dương Phàm cơ hồ không có chút áy náy nào vì đã làm người ta cụt hứng, cười nhạt nói:

"nói việc chính đi, tìm em có việc gì à? Dấu diếm mãi không sợ bứt rứt sao."

Câu này thực sự cũng đủ đả kích người khác, bất quá Trần Xương Bình không có một chút phản ứng khác thường nào, cười nói:

"Yên chí, đừng giục anh, có người muốn gặp chú, anh đưa chú đến nơi là té thôi."

Trần Xương Bình trong lòng cũng có điểm đắc ý, thầm nói:

"anh không tin là chú mày không muốn biết ai muốn gặp chú mày? Xin anh đi, xin anh cũng đíu nói đấy, anh cứ bơ đấy."

Ờ! Dương Phàm trả lời nhạt toẹt, quay đầu ra ngoài ngắm đường ngắm phố, chả có chút gì là muốn hỏi nhiều.

Trần Xương Bình còn chưa kịp làm Dương Phàm bứt rứt, ngược lại mình lại bị chặn họng, cứ như là có đờm mắc ở họng vậy.

"Chú mày cứ giả vở đi, giả vờ đi. Hôm nay anh chơi với chú tới cùng, đánh chết anh cũng đíu nói đâu." Trong lòng thầm chửi bới, nhìn dòng xe trước mặt lại càng thêm ngứa mắt, tức giận bấm còi inh ỏi.

Trong xe khôi phục lại sự yên tĩnh, một phút trôi qua, mười phút cũng qua, rồi tới nửa tiếng, Dương Phàm vẫn chỉ ngồi nguyên một thế, chả có ý chủ động mở mồm nói chuyện nào.

Trần Xương Bình cuối cùng nhịn không nổi nữa, liếc mắt nói nhỏ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!