Chương 16: không làm lá chắn

- Thật sao sau này chị sẽ thương em nhất đó! -

Chúc Vũ Hàm nhìn thấy Dương Phàm cố gắng dấu đi vẻ khẩn trương của mình, vì sao lại khẩn trương đây? Bởi vì trong lòng Dương Phàm có ý muốn gặp gỡ Chúc Vũ Hàm, lúc trước thì không muốn nhưng giờ tâm tính lại thay đổi.

Lúc này Chúc Vũ Hàm đã có tâm thuật bất chính (1), trong đầu chỉ xoay quanh một ý niệm mà thôi, vạn nhất hắn nghĩ tới chuyện yêu thương ở trên giường kia, thì phải làm thế nào cho phải? Chị cùng em trong lúc đó, làm tới cái gì đây?

Do tâm thuật bất chính nên hậu quả là tự nhiên Chúc Vũ Hàm lầm tưởng nụ cười mỉm trên mặt Dương Phàm là bởi vì do thiếu tiếp xúc nam nữ, ngẫm lại Trương Tư Tề xinh đẹp như vậy sao lại có thể bỏ đi. Dương Phàm lại không biết tình hình của mình.

Bởi vậy, có thể thấy được, ấn tượng ban đầu thật đáng sợ.

Một người có tật giật mình, một người có tâm thuật bất chính, hai người không hẹn mà trăm miệng một lời nói sang chuyện khác hỏi:

- Chị (em) làm gì vậy?

- Ta hỏi trước, trước tiên nói về em đi!

- Chúc Vũ Hàm xấu hổ nói.

- Rõ ràng là hai người nói cùng nhau, chị xấu lắm!

- Dương Phàm dở khóc dỡ cười.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn linh lợi của đứa em mới quen này, một hơi thở đầy nam tính vừa thoảng tới trước mặt, làm cho hai má của Chúc Vũ Hàm không khỏi hồng lên, thân mình tự nhiên nghiêng nghiêng tới Dương Phàm, đầu vú nhẹ nhàng chạm lên trên vai hắn, miệng nghé vào tai hắn thấp giọng nói:

- Ta thì xấu lắm, em muốn thế nào?

Tình trạng này làm cho Dương Phàm nhớ tới lần đầu tiên cùng Du Nhã Ny tương hợp, thầm nghĩ nữ nhân này lòng xuân đã động, không ngờ dám đùa bỡn mình? Bất quá, tự vị này, làm cho lòng người có chút say.

Dương Phàm cuối cùng cũng sáng suốt mà giơ tay đầu hàng nói:

- Em đầu hàng, trước tiên nói về chuyện của em vậy.

Dương Phàm nói qua loa về hướng đi của mình sau này một chút, thuận tiện cũng đem chuyện của thầy Chu Minh Đạo nói qua. Đương nhiên giấu diếm quan hệ với Trần Gia, Chúc Vũ Hàm nghe xong cũng không biết có chuyện kì quái, cười nói:

- Với địa vị cùng khả năng của Chu lão tiên sinh, an bài như vậy cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Nhưng điểm khó hiểu chính là lão nhân gia này mười mấy năm không có mang theo nghiên cứu sinh, năm đó chị muốn dựa vào quan hệ mà làm học trò theo ông ấy đọc sách, nhưng ông tìm đủ mọi cớ không đáp ứng, như thế nào lại thu nhận em chứ?

Thật là làm cho người khác phải đố kị mà!

- Có lẽ là vận khí của em tốt!

- Dương Phàm không giải thích cụ thể, lúc nói chuyện bả vai hơi rụt lại một chút, động tác này làm cho Chúc Vũ Hàm có chút thất vọng, giống như hai ngươi đã căn bản đã tới gần đến quan hệ đảo điên rồi, nhưng trong nháy mắt lại xa cách nghìn trùng.

Chúc Vũ Hàm thu hồi lại vẻ tình tự thân thiết có điểm hơi quá của mình …, đoan chính ngồi kể chuyện của mình, ý tứ đại khái là nguyên quán nàng cũng không phải người Giang Nam, mà theo phụ thân sống ở Giang Nam hai mươi năm, hiện tại đang công tác ở Vu Thành, làm trong ngành sản xuất ô tô.

Hai người duy trì trò chuyện một cách thoải mái, bất tri bất giác đã đã tới sân bay của tỉnh Giang Nam rồi, Chúc Vũ Hàm lúc đứng ở bãi đỗ xe sân bay để bay đi thủ đô, biết Dương Phàm quay về Uyển Lăng, liền chủ động muốn mời hắn đi cùng.

Lúc đầu Dương Phàm nghĩ nữ nhân Chúc Vũ Hàm này có chút hơi lỗ mãng, nhưng sau này tiếp xúc mới phát hiện ra không phải như vậy, lúc ăn nói rất thành thục và chững chạc, nhất là vấn đề ở Trần gia, Chúc Vũ Hàm lại không hề nhắc tới, điều này làm cho Dương Phàm có chút tán thưởng, nữ nhân có thể mạnh bạo một chút, nhưng nếu không thể đều tiết mình có thể làm cho người ta chán ghét.

Có thể có người đi cùng đương nhiên là chuyện tốt, huống chi có một mỹ nữ là bạn đường cho bớt hiu quạnh, Dương Phàm tự nhiên sẽ không từ chối, vui vẻ đáp ứng mời Chúc Vũ Hàm.

Cầm hành lý ra đường đi ra ngoài sân bay, từ xa đã thấy người giơ bảng tên Chúc Vũ Hàm rồi. Dương Phàm phát hiện mặt của Chúc Vũ Hàm có hơi sầm xuống một chút, cũng không có nói gì mà đi theo.

- Đáng ghét thế!

- Chúc Vũ Hàm lẩm bẩm một câu, không hiểu gì nhưng tóm lại là mất hết hứng thú. Dương Phàm không nói gì, thản nhiên cười.

Chúc Vũ Hàm quả nhiên đúng như Dương Phàm đoán, không thèm nhìn tiểu tử đang giơ bảng tên mình mà đi thẳng ra bên ngoài, không nghĩ được vừa mới tiến ra cửa lối ra, một nam tử mặc bộ đồ trắng đã chờ ở bên ngoài, từ xa đã gọi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!