Việc hôm nay là do A Hồng giới thiệu cho, trước tiên cầm lấy hai trăm đồng rồi mới làm, mục đích là hầu hạ Dương Phàm cho tốt.
A Ngọc quả thật là sinh viên nghệ thuật, tính ra thì cũng có thể miễn cưỡng coi là con nhà lành. Tuyệt đại đa số đàn bà đều có lòng hư vinh, muốn ăn ngon mặc đẹp, đàn bà lại vô cùng thích so sánh nhau, A Ngọc gia thế bình thường thỉnh thoảng ra đường bán chút da thịt, dường như cũng là biện pháp duy nhất để mau làm giàu.
Loại việc này trong đại học thời nay vô cùng bình thường, các sinh viên đi làm gái đều hi vọng gặp được khách trẻ tuổi đẹp trai.
A Ngọc cảm thấy hôm nay vận khí không tồi, gặp phải một anh đẹp giai còn trinh, lúc trước vừa nhìn là đã phát hỏa rồi, trong bóng tối tự nhiên là càng dũng cảm hơn.
A Ngọc bình thường không có hôn nhau với khách, hôm nay chủ động hôn khách là do xuất phát từ nội tâm, A Ngọc thậm chí còn có chút hi vọng rằng người đàn ông bên cạnh sau khi trải qua việc này có thể nhớ tới mình, sau này thường xuyên liên hệ, không ngờ trực tiếp quá lại hóa biên khéo thành vụng.
Bị một đôi tay ôm lấy cổ, trong bóng đêm Dương Phàm cảm thấy bực mình, sau khi thở dài một cái, khe khẽ gỡ tay A Ngọc ra nói:
"Xin lỗi, anh quả thật không quen làm ở nơi này, hay chúng ta nói chuyện đi vậy."
Người A Ngọc đờ ra, rồi khẽ than thở, ngồi ngay ngắn lại nói:
"Chúng ta nói chuyện gì bây giờ?"
Dương Phàm cũng ngây ra đó một lúc, nhất thời không tìm ra đề tài nào. Lúc này cũng đã quen với bóng tối, lờ mờ có thể thấy được bên đối diện A Hồng đang ngồi trên đùi Trầm Ninh, quần áo đã cởi để lộ ra nửa người, Trầm Ninh thì đang ghì đầu vào ngực A Hồng, tiếng nhớp nhớp cứ thế vang lên.
Dương Phàm vội nhìn ra chỗ khác, nói bừa:
"Nói gì đây? À, em nói xem đèn đã tắt sao nhạc vẫn mở?"
"Gái tiếp rượu trong quán này không ít, sắp đặt như vậy là để thỏa mãn yêu cầu của khách, cũng không ít quán làm theo kiểu này." A Ngọc nói rồi dựa đầu vào vai Dương Phàm, có lẽ là cảm thấy được sự lạnh nhạt của Dương Phàm nên không có đùa Dương Phàm nữa.
Dương Phàm lúc này không biết nên làm thế nào, chỉ đành ngồi im bất động, nhìn thân hình của A Hồng đang chuyển động trong bóng tối, trong miệng thỉnh thoảng lại nói:
"Nhẹ một tí, đau mà, anh là chó sao?"
Thời gian trôi trong màn đêm có vẻ chậm, cuối cùng nghe thấy có người nói:
"Thưa các vị, đèn sắp sửa được bật lên lại, 10, 9, 8....."
Sau khi đèn bật lên, A Hồng đã đứng dậy chỉnh quần áo, Trầm Ninh còn chưa đành rút tay từ trong quần A Hồng ra. A Hồng sửa quần áo xong bèn cầm tay Trầm Ninh nói:
"Có người nhìn kìa, về phòng rồi làm cũng được."
Trầm Ninh thấy Dương Phàm đang cười mình, không khỏi đỏ mặt nói:
"Ha ha, mày ơi, tao nhịn không được rồi, không uống nữa nhé, về khách sạn thôi."
Dương Phàm tự nhiên không thể làm mất hứng, gật đầu nói:
"Vậy thì tính tiền rồi đi."
Khách sạn ở cách quán rượu khoảng hơn chục mét, bốn người đi bộ từ quán rượu tới, trên đường Trầm Ninh bước đi như chạy, còn luôn luôn giục:Đi nhanh lên đi!
Dương Phàm bèn chửi:
"Bố mày, mày chơi bời bao lần rồi sao mà như trai tơ nóng vội thế, chưa thấy qua đàn bà à?"
Trầm Ninh cười ha ha nói:
"Mày chả có tí chuyên môn mẹ gì cả, mỗi người đàn bà một vị, khoái nhất là đổi món."
Phòng nằm ở tầng 17, mọi người lên thang máy, Dương Phàm và Trầm Ninh nói chuyện với nhau còn hai em chỉ đứng đó mà không nói gì, lúc vô ý Dương Phàm liếc qua A Hồng một cái, vừa đúng lúc gặp ngay ánh mắt của A Hồng, kết quả A Hồng có chút hoảng loạn quay đi.
Dương Phàm cảm thấy kỳ quái, theo lý A Hồng làm nghề này kiếm sống, sao liếc mắt với khách mà cũng hoảng loạn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!