Ren hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau cú sốc. Đôi chân của cậu vẫn run rẩy, và cơ thể cảm giác như đang thả lỏng dần sau cuộc đối đầu căng thẳng.
Những cơn gió lạnh trong không gian ngầm như muốn xé rách sự im lặng ấy, nhưng ánh sáng từ viên pha lê phát sáng vẫn kiên cường tỏa ra, dù mờ dần khi tâm trạng Ren bất ổn.
Ổn. Ren thở ra, giọng nói có phần yếu ớt, nhưng cậu không thể để lộ sự run sợ trong mình. Những gì vừa xảy ra thật chóng vánh, quá khủng khiếp đến mức cậu không kịp suy nghĩ.
Copper nhìn cậu một hồi, ánh mắt không hề rời khỏi Ren. Dù giọng nói của anh ta vẫn bình thản, nhưng Ren có thể cảm nhận được sự sắc bén trong từng lời.
"Giữ bình tĩnh. Đây mới chỉ là bắt đầu." Copper nói, giọng đều đều nhưng có chút gì đó khiến Ren không thể không chú ý.
Anh ta không phải chỉ là một người mạnh mẽ, mà còn là người điều khiển được cảm xúc và hoàn cảnh, điều mà Ren không làm được. Cậu không thể không cảm thấy sợ hãi.
Eylis tiến lại gần, mắt vẫn không rời khỏi con quái vật đã biến mất trong không khí, nhưng sự lo lắng trong đôi mắt cô dành cho Ren không hề thay đổi.
"Cậu ổn chứ? Thật sự không sao chứ?"
Ren nhìn Eylis, có cảm giác sự quan tâm của cô làm ấm lên phần nào tâm trạng đang lạnh lẽo của cậu.
Tôi ổn. Ren trả lời, cố gắng mỉm cười dù vẫn còn cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Tarek đứng ở phía xa, cười khẩy một tiếng, nhưng sự chú ý của hắn giờ đây hoàn toàn hướng về những gì phía trước.
Hắn không quan tâm tới Ren nữa.
"Cứ thế mà đi, đừng dừng lại lâu. Để xem còn con quái vật nào nữa không."
Những lời nói của Tarek làm Ren cảm thấy như một làn sóng băng giá vừa đổ ụp xuống mình.
Cậu không thể không cảm thấy cái gánh nặng trên vai mình mỗi khi Tarek lên tiếng, như thể hắn chỉ coi cậu là một công cụ.
Scholar không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng sự im lặng của gã làm Ren cảm thấy một chút nghi ngờ. Cậu không hiểu được Scholar, không biết gã nghĩ gì về những gì vừa xảy ra.
Nhưng Ren không có thời gian để phân tích, vì những bước đi trong hầm ngục vẫn tiếp tục.
Cậu phải đi tiếp, dù lòng có những nghi vấn, dù cơ thể còn run rẩy vì cảm giác gần như đã ch. ết. Cậu vẫn là người dẫn đường, và không ai trong nhóm có vẻ muốn thay thế cậu.
Cảm giác mệt mỏi, mất phương hướng và tuyệt vọng dần dần được bao phủ bởi tiếng bước chân dồn dập của mọi người.
Nhưng trong lòng Ren, một câu hỏi lại bất ngờ vang lên: Liệu nhóm của cậu sẽ sống sót đến khi nào?
"Con vừa rồi chỉ xuất hiện để thăm dò thôi." Copper thông báo. Ánh mắt sắc xảo của anh ta nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước.
"Chúng đã chặn hết lối đi phía trước."
Giọng nói của Copper kết thúc cũng là lúc hàng chục con mắt đỏ hoe sáng rực lên trong bóng tối.
Từng hàng thanh máu đang tiền dần tới ánh sáng.
Ren không tự giác được mà thu mình dưới ánh sáng yếu ớt của pha lê. Nhưng... cậu cũng đã nắm chặt lấy cán giáo.
Những người khác lần lượt rút vũ khí ra và chuẩn bị chiến đấu.
Tarek đã lao ra phía trước, bổ mạnh một nhát rìu vào con quái vật, nhưng lưỡi rìu chỉ rạch được một vết cắt nhỏ, trên phần da lưng sần sùi như vảy của nó.
Đừng đánh vào lưng.
Copper dùng kiếm đánh bật một con ếch đang nhảy lên để tấn công. Anh ta lợi dụng khi con ếch để hở phần bụng thì mới chém vào chỗ đó.
"Điểm yếu của chúng là lớp da mỏng nằm dưới bụng. Tấn công bằng vài đòn kỹ năng cơ bản là có thể tiêu diệt được một con. Chỉ cần đánh chuẩn vào phần bụng, không quá khó..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!