Chương 49: Đứt Gãy.

Ren chưa kịp thở phào thì một bàn tay thô bạo siết chặt cổ áo cậu, kéo giật mạnh về phía sau.

Không kịp phản ứng, cả người cậu bị kéo lê trên mặt đất trước khi một lực đẩy mạnh mẽ ném cậu lảo đảo về phía sau.

"CẬU NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?!"

Giọng của Dynamm vang lên như tiếng sấm, sắc lạnh và chất chứa cơn giận dữ trần trụi.

Ren khựng lại, chân loạng choạng suýt ngã. Cơn đau nhói lên từ bả vai khi bị xô đẩy, nhưng điều đó chẳng là gì so với sự phẫn nộ trong ánh mắt trước mặt.

Dynamm không còn vẻ đùa cợt thường ngày, không còn nụ cười hay những lời trêu chọc. Thay vào đó, khuôn mặt anh ta căng cứng, hàm răng nghiến chặt, đôi mắt như muốn thiêu đốt cậu thành tro.

"Đi săn một mình vào ban đêm?"

Dynamm gằn từng chữ, giọng nói căng đến mức tưởng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

"Chỉ vì muốn kiếm thêm tiền và kinh nghiệm? CẬU CÓ BIẾT MÌNH ĐÃ ĐẨY TẤT CẢ CHÚNG TÔI VÀO NGUY HIỂM KHÔNG?!"

Mỗi từ của anh ta giáng xuống như một nhát búa nện thẳng vào lồng ngực Ren.

Lần đầu tiên...

Cậu thấy Dynamm, người luôn pha trò, luôn tạo không khí vui vẻ trong nhóm... thực sự tức giận. Không phải bực dọc thoáng qua, mà là một cơn thịnh nộ xuất phát từ nỗi sợ hãi.

Sợ rằng vì sự ngu ngốc của Ren, cả nhóm đã có thể bỏ mạng.

Ren mở miệng, nhưng không thể nói nên lời. Cơn choáng sau khi chạy trốn vẫn còn khiến đầu óc cậu quay cuồng, nhưng câu buộc tội của Dynamm khiến tất cả mọi thứ trở nên mờ nhạt.

"Chúng tôi đã phải LIỀU MẠNG để cứu cậu!"

Dynamm tiếp tục, giọng nói gần như vỡ ra.

"Cậu nghĩ mình là ai? Một anh hùng cô độc? Hay chỉ là một thằng ích kỷ không biết quan tâm đến đồng đội?!"

Không gian như đông cứng lại.

Ren siết chặt hai bàn tay.

Tôi chỉ....

Cậu muốn nói gì đó, muốn giải thích rằng mình không có ý gây nguy hiểm cho ai cả. Rằng cậu chỉ muốn mạnh hơn. Rằng cậu không muốn trở thành gánh nặng. Nhưng tất cả những lý do ấy nghe thật yếu ớt.

Tiếng thở dài vang lên từ phía sau.

Klein chần chừ, định bước lên một bước nhưng một bàn tay đã đặt lên vai anh.

Là Dale.

Anh lắc đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lạnh nhạt đến rợn người.

"Để cậu ta tự đối mặt đi."

Câu nói ấy chẳng khác nào một nhát dao cứa thẳng vào lòng Ren.

Không còn bảo vệ. Không còn che chở.

Cậu quay sang Issin, mong chờ một chút gì đó từ người trầm lặng nhất nhóm. Một sự ủng hộ. Một lời nói. Bất cứ thứ gì.

Nhưng Issin chỉ khoanh tay, ánh mắt dửng dưng, vô cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!