Chương 34: “Vũ Khí Không Dành Cho Cậu.”

Bầu trời đêm phủ một màn tĩnh lặng lên thị trấn khởi đầu.

Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn pha lê treo trên cột đá rọi xuống sân tập, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên nền đất.

Không khí se lạnh len lỏi qua từng khe áo, mang theo hơi ẩm của màn sương đêm.

Ren đứng giữa sân, hai tay nắm chặt ngọn giáo cũ kỹ.

Cán giáo bằng gỗ thô ráp cọ vào lòng bàn tay khiến cậu cảm thấy đau rát, nhưng Ren vẫn cố gắng siết chặt hơn như muốn bám víu vào chút lòng tin mong manh còn sót lại.

Mũi giáo sắc nhọn hướng về phía trước, run rẩy dưới ánh sáng mờ ảo.

Cảm giác nặng nề và khó kiểm soát khiến đôi tay Ren căng cứng, cơ bắp gồng lên nhưng vẫn không thể giữ nổi thăng bằng.

Haaa!

Ren lao lên, dồn toàn bộ sức mạnh vào cú đâm thẳng.

Ngọn giáo xé gió, lao về phía trước với tốc độ chớp nhoáng.

Đầu giáo sáng lên ánh lục mờ ảo, lóe lên một tia sáng mong manh như đom đóm trong đêm tối.

Snake Bite!

Cậu hét tên chiêu thức thật to như muốn củng cố thêm lòng tin.

Ánh sáng màu xanh lục lóe lên trên đầu giáo, đường đâm sắc bén như một nhát chém vào không khí.

Nhưng mũi giáo lại lệch khỏi mục tiêu, cắm phập xuống đất, làm bụi đất bắn tung tóe.

Ren khựng lại, thân hình nhỏ bé lảo đảo vì mất thăng bằng.

Đôi mắt xanh lam run rẩy, mở to, nhìn chằm chằm vào mũi giáo đang run rẩy cắm sâu dưới đất.

"Không... không phải như vậy..." giọng cậu khàn đặc, đôi môi mím chặt lại như để kìm nén cảm giác thất vọng.

Ren thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Cánh tay cậu tê dại sau mỗi lần vung giáo, cơ thể như bị rút cạn sức lực.

"Mình... thật vô dụng…" Cậu nghiến răng, nỗi thất vọng tràn ngập trong ánh mắt.

Cậu đã thấy Klein và những người khác sử dụng vũ khí dễ dàng đến vậy. Họ chỉ cần một cú vung tay là hạ gục đối thủ, trong khi cậu thì chật vật đến tuyệt vọng.

Không chấp nhận từ bỏ, Ren lại gồng mình, nâng ngọn giáo lên. Lần này, cậu đổi sang tư thế thủ, cố gắng giữ thăng bằng để không bị ngã khi đỡ đòn.

Nhưng cán giáo quá dài và nặng khiến cậu loạng choạng, chân bước không vững.

Đôi tay run rẩy, từng khớp ngón tay đau nhức, vai mỏi nhừ sau những lần vung giáo không thành công.

"Tại sao... mình lại không thể làm được chứ?!" Ren thét lên trong sự bất lực.

Giọng cậu vang vọng giữa khoảng sân trống trải, rồi tan biến vào màn đêm tĩnh lặng.

Cảm giác đơn độc và tuyệt vọng như con sóng ngầm cuộn trào trong lòng ngực. Ren nhìn ngọn giáo nặng nề trên tay mình, chợt thấy nó thật vô nghĩa và xa lạ.

"Cậu không hợp với vũ khí đó đâu, Ren."

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, phá tan màn tĩnh lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!