Chương 25: Lần nữa, liệu có thể tin tưởng?

Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng phủ lên con phố đá cũ kỹ.

Tiếng bước chân ẩn mình sau sự náo nhiệt của buổi sớm. Trên những con phố chợ trời sầm uất.

Ren lặng lẽ bước theo sau Klein, khoảng cách giữa hai người vừa đủ gần để không bị lạc, nhưng cũng đủ xa để giữ lại một chút đề phòng.

Cán giáo vẫn lạnh ngắt trong tay, nhưng lần này Ren không còn siết chặt nữa.

Cảm giác trống rỗng vẫn đó, chỉ là nhạt nhòa hơn. Cậu liếc nhìn bóng lưng phong trần của Klein, lòng trào dâng cảm giác mâu thuẫn.

Đôi mắt thoáng lên sự do dự đề phòng.

"Mình thật sự có thể tin anh ta không?" Ý nghĩ ấy thoáng qua, khiến Ren bất giác dừng bước.

Hình ảnh Copper với ánh mắt tự tin lạnh lùng đầy toan tính.

Ren nhớ về khi.. Eylis đẩy cậu về phía con quái vật lại hiện lên, sắc nét và đau đớn.

Klein nhận ra sự ngập ngừng của Ren, anh chậm lại, quay đầu nhìn với nụ cười hiền hòa:

"Yên tâm đi, chúng ta chỉ đi săn mấy con quái yếu bên ngoài thôi. Sẽ không nguy hiểm đâu."

Ren mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ:

"Tại sao lại muốn giúp tôi?"

Klein khẽ nhún vai:

"Giúp gì chứ? Tôi chỉ nghĩ... đi săn một mình cũng buồn. Có đồng đội vẫn hơn. Ngoài ra nhóm của tôi vẫn thiếu người. Càng đông người thì càng an toàn thôi."

Ren im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Klein.

Câu trả lời đơn giản đến mức khiến cậu cảm thấy khó tin. Sau những gì đã trải qua, lòng tốt chân thành trở nên quá xa lạ.

Nhưng rồi... sự cô độc lạnh lẽo mà cậu đã nếm trải suốt thời gian qua lại trỗi dậy.

Đứng trước Klein, người tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp mà Ren khát khao... cậu lại không muốn quay lưng đi nữa.

Klein dường như đọc được suy nghĩ của Ren.

Anh cười, giọng nói nhẹ nhàng:

"Đừng căng thẳng vậy chứ. Thật ra, nhóm tôi cũng có mấy người kỳ lạ lắm. Một thằng nhút nhát hơn cả cậu, lần nào cũng run như cầy sấy khi đối mặt với quái vật.

Vậy mà vẫn cứ đi săn cùng cả bọn.

Hay một tên lúc nào cũng lầm lì, lạnh như băng, nhưng lại rất biết quan tâm người khác. Tôi nghĩ... chắc cậu sẽ hợp với bọn họ.

"Ren khẽ giật mình. Cảm giác lo lắng dần tan biến khi nghe Klein kể về những người bạn đó. Họ không phải những kẻ mạnh mẽ, lạnh lùng hay tàn nhẫn như Copper... mà cũng chỉ là những con người bình thường, có nỗi sợ hãi và điểm yếu riêng."... Có lẽ... mình cũng sẽ ổn thôi...

"Ren tự nhủ, nhưng sự nghi ngờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cậu hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn."... Anh chắc là... họ sẽ chấp nhận tôi chứ?

"Giọng cậu nhỏ dần, như sợ bị từ chối. Klein bật cười, tiếng cười vang lên giữa con phố vắng lặng:"Chắc chắn rồi! Thêm một người nữa càng vui chứ sao. Đừng lo, tôi sẽ giới thiệu cậu với bọn họ."

Ren thoáng ngạc nhiên trước sự chân thành trong giọng nói của Klein. Không giống với những lời giả dối mà cậu từng nghe trước đây.

Ánh nắng buổi sớm vẫn dịu dàng phủ lên con phố, xua tan đi phần nào bóng tối trong lòng Ren.

Cậu bước đi, lần này gần hơn một chút so với lúc trước. Bóng dáng cô độc ấy, giờ đây dường như đã có thêm một chút hy vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!