Bao nhiêu? Giọng cậu khàn đặc, gần như thì thầm.
"45 cor. Không bớt xu nào."
Cả người Ren đông cứng lại.
45 cor... Đó là tất cả những gì mà cậu còn.
Nếu chi hết số tiền này, cậu sẽ chẳng còn gì để ăn, thậm chí một chiếc bánh mì cũng không mua nổi.
Ren vô thức siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói.
Nhưng nếu không sửa trang bị, cậu không thể ra ngoài săn quái.
Không săn quái, cậu sẽ không kiếm được tiền.
"Vòng luẩn quẩn ch. ết tiệt này..."
Ren cắn môi, cảm giác vị máu tanh tưởi lan ra đầu lưỡi.
Cậu lục lọi túi áo, móc ra số tiền cuối cùng đặt lên quầy.
Những đồng cor lăn lóc trên mặt gỗ cũ kỹ, phát ra âm thanh leng keng nghe mà chua xót.
Lão thợ rèn nhanh chóng thu gọn chúng vào túi, không một chút thương hại.
Ren đứng đó, nhìn bàn tay trống rỗng của mình.
Trống rỗng... như chính bản thân cậu lúc này.
Không còn tiền. Không còn gì cả.
Cậu phải sống sót... bằng mọi giá.
Ren ngước lên, nhìn bộ giáp cũ đang được lão thợ rèn sửa chữa.
Chúng cũ kỹ, vá víu và sứt mẻ... nhưng ít nhất vẫn còn dùng được.
Và cậu cũng vậy.
Dù cho có yếu đuối, có bị ám ảnh bởi quá khứ... cậu vẫn phải đứng dậy và chiến đấu.
Ren siết chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên tia kiên định xen lẫn tuyệt vọng.
Cậu sẽ không bỏ cuộc.
Cảm ơn đã ủng hộ.
Ren bước ra khỏi tiệm rèn, bỏ lại giọng nói khàn khàn của ông lão phía sau lưng.
Cậu thở dài, đôi vai trĩu nặng, rồi cúi đầu bước về phía cổng phía tây.
Gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi bụi đất và tiếng xì xào từ những người chơi khác.
Nhưng.
Mới đi được vài bước.
"Ren! Là cậu phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!