Ren vùng vẫy với ngọn giáo từ giữa trưa cho tới gần chiều tối.
Đôi tay của cậu bỏng rát vì ma sát với phần cán, mỗi lần vung giáo quá mạnh chúng đều cào vào lòng bàn tay, để lại những vệt đỏ rát buốt.
Mồ hôi chảy dài xuống cằm, nhỏ tong tong xuống nền đất đầy bụi.
Cả cơ thể đau đớn và nặng nề như thể cậu vừa chịu một trận đòn của một đám đông khó chịu.
Vai nhức mỏi, chân tê cứng, từng khớp xương kêu răng rắc khi cậu cố gượng đứng thẳng.
Ren khuỵu gối, ngã phịch xuống đất. Hơi thở gấp gáp, lồng ngực cậu như bị ai đó bóp chặt.
Cậu lôi một bình nước sạch ra khỏi kho đồ và uống ừng ực, nước mát lạnh tràn xuống cổ họng nhưng chẳng xua đi chút mệt mỏi nào.
Tiếng cười đùa và bàn tán vang lên phía xa:
"Tên đó vẫn còn tập luyện à?"
"Ừ, từ sáng sớm đến giờ."
"Ghê thật. Hắn ta hình như chẳng nghỉ một chút nào."
"Cần gì phải điên cuồng đến thế chứ?"
Ren khựng lại, bàn tay nắm chặt lấy bình nước.
Giọng nói của nhóm người chơi xa lạ cứ vang lên, rõ ràng đến mức chẳng cần nghe lén cũng có thể hiểu từng từ.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực.
Tim cậu đập mạnh, vô thức nhìn quanh. Họ đang nói mình à?
Một thoáng lo lắng lướt qua, Ren căng thẳng nhìn từng khuôn mặt, cố tìm kiếm dấu hiệu chế nhạo.
Nhưng rồi cậu thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra họ không nhìn về phía mình. Có vẻ kẻ điên cuồng trong câu chuyện không phải là cậu.
Không phải cậu... nhưng cũng chẳng khác là bao.
Ren cũng liều mạng luyện tập. Nhưng cậu chỉ có thể đến sân tập vào buổi trưa, khi nơi này đã vắng người, khi chẳng còn ai để ý đến cậu.
Khi những tiếng cười đùa rộn rã đã rời đi, để lại khoảng không trống trải và lạnh lẽo.
Cậu đã nghĩ tập một mình sẽ tốt hơn. Không ai nhìn thấy cậu loạng choạng với ngọn giáo nặng trịch. Không ai cười cợt khi cậu ngã dúi dụi xuống đất.
Nhưng…
Sự tĩnh lặng của sân tập lại khiến Ren cảm thấy như chỉ có một mình cậu trên thế giới này.
Cậu vùng vẫy, cố gắng… nhưng mọi thứ cứ trôi qua thật vô nghĩa.
(3/100)
Đây là độ thành thạo mà Ren đã dành cả buổi trưa lẫn buổi chiều để kiếm được.
Chỉ ba con số nhỏ nhoi sau hàng giờ đồng hồ vật lộn. Cậu nhìn chúng, đôi mắt cay xè, cảm giác mệt mỏi càng thêm nặng nề.
"Liệu mình có bao giờ đạt được không?..." Ý nghĩ đó len lỏi vào tâm trí, khiến ngực cậu thắt lại.
Nhưng nếu bỏ cuộc bây giờ… cậu sẽ mãi mãi bị bỏ lại phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!