Ren men theo lối cũ. Mỗi bước chân như bị níu kéo bởi hàng tấn nỗi sợ hãi và mệt mỏi.
Nhưng Ren vẫn bước tiếp, từng bước nặng nề, chậm chạp, nhưng không hề dừng lại.
Nước bẩn chảy róc rách dưới chân, hơi lạnh từ vách đá thấm vào da thịt, nhưng Ren không hề bận tâm. Miễn là cậu còn sống sót...
Chưa bao giờ, Ren yêu quý việc di chuyển dưới cống thoát nước như bây giờ.
Dù trước đây, Ren từng nhận một công việc tương tự.
Mùi ẩm mốc và mùi tanh của cống thải vẫn còn đó, nhưng ít nhất... không có xác thối hay ruồi nhặng như ở nơi đó....... nhớ lại thôi cũng đủ khiến dạ dày cậu quặn thắt. Những dòng nước đen đặc quánh, lợm giọng, mùi hôi thối xộc thẳng vào phổi như muốn đầu độc cả linh hồn.
Cống thải ở thế giới bên kia... thật kinh tởm... nhưng không đáng sợ bằng những khuôn mặt đã phản bội cậu. Ít nhất, ở đây chỉ có bóng tối và tiếng nước chảy.
Ren chậm rãi leo khỏi miệng cống.
Không khí tươi mới phả vào khuôn mặt đau rát, mang theo cái lạnh tê tái của buổi sớm. Ren cảm thấy từng thớ thịt trên mặt như đang rỉ máu, đau buốt khi gió lướt qua.
Ren quỳ gục xuống.
Lưng tựa vào bức tường lạnh ngắt. Phổi cháy rát. Cổ họng khô khốc. Mọi thứ đều đau đớn. Nhưng cậu vẫn phải thở.
Đêm đen tàn nhẫn đã qua.
Bóng đêm sợ hãi chạy trốn, nhường chỗ cho những tia nắng bình minh.
Ánh ban mai vuốt ve cơ thể co giật của Ren. Cậu khẽ rùng mình vì cái lạnh thấu vẫn gặm nhấm tận xương.
Ren kiệt sức.
Cậu muốn nằm xuống và ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng mỗi lần nhắm mắt, khuôn mặt của những kẻ đã ch. ết dưới hầm ngục lại hiện về...
Cậu đã thoát khỏi hầm ngục... nhưng liệu có bao giờ thoát khỏi được ký ức kinh hoàng ấy không?
Nhắm mắt lại. Ký ức hiện về. Mở mắt ra. Thực tại đau đớn. Không có lối thoát.
Rồi, Ren đứng dậy và rời khỏi con hẻm.
Vào buổi sáng sớm, Thị trấn khởi đầu thật yên bình.
Ren dừng lại giữa quảng trường trung tâm.
Cậu nhìn quanh, như muốn tìm kiếm điều gì đó...
Cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng mà cậu từng cảm nhận ở nơi này... hoàn toàn biến mất... hay đúng hơn... giống như chưa từng tồn tại.
Không còn những đôi mắt vô hồn, không còn bóng tối ngột ngạt... Chỉ có những nụ cười bình yên và những tiếng cười giòn tan.
"Đồ ch. ết tiệt! Tôi sẽ cho ông ta thấy, chúng ta sống tốt như thế nào."
"Đi săn thôi chứ? Bãi quái ở bên ngoài dù đông nhưng khá an toàn."
"Cậu chỉ được cái to mồm thôi."
Đêm qua, một đêm không ngủ đối với nhiều người...
Ren chợt nhận ra...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!