Chương 18: Ánh Sáng Trong Bóng Tối.

Tarek cười khẩy, nhưng nụ cười của hắn nghe chua chát và đầy thất bại. Hắn nhìn vào đôi mắt của Ren, không thể che giấu sự tán thưởng pha lẫn bực bội.

"Thằng khốn này... Tao không thể tin được. Mày nghĩ mày thắng sao?" Giọng Tarek khàn khàn, hơi thở của hắn trở nên nặng nề khi cơn tê liệt lan ra khắp cơ thể.

Ren không đáp lại ngay, nhưng ánh mắt của cậu sắc bén, lạnh lùng như sắt thép. Cậu đã nhìn thấy quá nhiều sự thật ẩn giấu trong những hành động, lời nói của Tarek và Scholar.

Cậu không còn sợ hãi nữa.

Tôi không thua... Ren mím môi, đôi tay cậu siết chặt.

"Nhưng tôi sẽ không tha cho những người như anh, nếu anh còn tiếp tục đùa giỡn với mạng sống của tôi."

Tarek nhướng mày, ánh mắt của hắn mơ hồ như đang tự vấn.

Cơn đau vì chất độc lan rộng, khiến hắn gần như không thể giữ vững được nữa. Nhưng một thứ gì đó trong hắn, một cảm giác kỳ lạ về sự thua cuộc, không thể không len lỏi trong lòng.

"Chạy đi, nếu mày muốn."

Tarek cuối cùng thở dài, đôi mắt hắn lộ vẻ mệt mỏi và kiệt quệ.

"Mày đã thắng rồi. Mày có thể ra đi."

Ren không vội vàng đáp lại. Cậu nhìn Tarek một lúc lâu, rồi lặng lẽ quay đi. Để lại gã đàn ông mạnh mẽ và xảo quyệt ấy nằm lại trong bóng tối.

Tarek đã thua.

Và Ren đã chiến thắng, dù không phải bằng sức mạnh, mà bằng sự tính toán, sự kiên nhẫn, và sự lựa chọn của mình.

Và khi Ren đi xa, tiếng bước chân của cậu vang lên đều đặn trong không gian tĩnh lặng. Một kết cục không như hắn đã tưởng, nhưng chắc chắn là kết cục mà cậu xứng đáng nhận.

Con boss bước ra từ bóng tối của hành lang.

Tối đen và dài như vô tận. Bàn tay tóm lấy tứ chi của Tarek như những lưỡi dao tử thần kề lên trước cổ...........

Ren chạy.

Cậu không dám nhìn về phía sau.

Cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua trong một giây ngắn ngủi. Một giây của tự do, của giải thoát.

Xiềng xích đã tuột mất.

Cậu không còn là con tốt trên bàn cờ của Tarek, không còn là con rối trong tay Copper hay Scholar.

Nhưng tự do chỉ là một ảo ảnh mong manh.

Hơi thở ngắt quãng, phổi đau rát, cổ họng mất nước như muốn sưng lên.

Đôi chân tê liệt, cứng và run rẩy.

"Trò chơi ch. ết tiệt này... tại sao mày lại chân thật đến thế?" Cậu khẽ chửi thề trong đầu, mà chính giọng nói trong tâm trí cũng run lên vì kiệt sức.

Tiếng gió rít qua tai, tiếng đá vụn dưới chân vỡ nát theo từng bước chạy.

Nhưng giữa tất cả những âm thanh ấy, thứ đáng sợ nhất vẫn là tiếng gầm rú vang vọng phía sau.

Ren có thể cảm nhận được sự rung chuyển... lớn hơn, nặng hơn.

Cậu không dám quay đầu, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đằng sau: con quái vật ấy, những cánh tay nhuốm đầy máu thịt, cặp mắt đục ngầu ghim chặt vào bóng lưng cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!