Chương 17: Bước Chân Cuối Cùng.

Một tiếng động vang lên, sắc bén như bầu trời sụp đổ.

Ren đông cứng.

Tiếng đá vụn rơi xuống từ bên trong hố, lanh lảnh trong không gian tĩnh mịch, rồi....

ẦM!

Cả mặt đất rung chuyển dữ dội, như thể một thế lực khủng khiếp đang trỗi dậy từ chính lòng đất.

Mặt đất dưới chân họ vỡ ra, và từ trong hố sâu ấy, một bóng đen khổng lồ vươn lên, xé toạc bầu không khí im lặng, như một cơn ác mộng sống dậy. Đôi mắt vẩn đục của nó sáng rực trong bóng tối, như hai ngọn lửa hoang dại.

Những chiếc vảy vàng của nó ánh lên trong ánh sáng yếu ớt, cứng rắn như thép nung đỏ.

Con quái vật chưa từng biến mất. Nó đã ẩn mình chờ sẵn dưới đáy hố, âm thầm theo dõi từng bước đi của họ!

Ren lùi lại theo bản năng, chân như dính chặt vào đất.

"Vậy ra... con đường bị phá hủy... bởi móng vuốt của nó..."

Tim cậu đập dồn dập đến mức đau nhói trong lồng ngực. Làm sao có thể? Bọn họ đã cắt đuôi nó rồi mà!

Khốn kiếp.. Tarek không kịp nghĩ, chỉ kịp chửi thề một tiếng, vội rút vũ khí ra, đôi mắt đen trầm xuống như một cơn bão.

"Không thể nào... làm sao nó đến được đây? Không có con đường nào khác nối về phía này... trừ khi.." Scholar chợt nghĩ tới cơ chế kỳ lạ của con boss.

Hắn lại liếc khẽ qua cái hố bẫy...

"Chúng khác so với bản thử nghiệm.."

Scholar hoảng loạn, lùi về sau, mắt trợn trừng, không thể tin vào mắt mình.

Phía trước, con boss khổng lồ đang trườn lên từ vực sâu, như một cơn sóng cuộn mạnh, nuốt chửng tất cả trong sự hủy diệt.

Một trận chiến nữa ư?

Không, lần này… không phải là chiến đấu. Đây có thể là ngày tận diệt của họ.

"Chạy. Đường ra ở ngay phía trước rồi..." Scholar phản ứng cực nhanh, gã không kịp suy nghĩ, chỉ kịp quay người và lao đi với tốc độ như gió, không hề ngoái lại.

"Thằng khốn... Mày cố tình bỏ bọn tao lại để câu giờ.." Tarek gầm lên, giọng căm phẫn như sấm rền.

Cơn giận dữ tột cùng khiến chân gã như vọt về phía trước, theo sát Scholar, không cho phép bất kỳ ai thoát khỏi trách nhiệm.

Ngay khi Scholar tưởng chừng như đã thoát được vào bóng tối mịt mù của con đường phía trước, một cái kéo mạnh từ phía sau khiến gã không kịp trở tay.

Bàn tay thô kệch của Tarek vươn ra như móng vuốt, tóm lấy chiếc áo choàng của Scholar và kéo mạnh, khiến gã bị hất ngược lại, mất đà trong giây lát.

"Không có chuyện bỏ chạy đâu, mày!"

Tarek rít qua kẽ răng, kéo Scholar lại gần, gương mặt gã đầy tức giận và bực bội.

Cảm giác không thể trốn tránh nữa, Scholar chỉ kịp ném một ánh nhìn căm giận về phía Tarek, nhưng vẫn không thể làm gì khi cơ thể bị siết chặt.

Giờ đây, không chỉ quái vật mà cả những người đồng đội cũng sẵn sàng vùi dập gã trong sự hỗn loạn này.

"Khoan... chúng ta có thể bỏ lại thằng nhóc đó…" Scholar liếc nhìn Ren, người đang hoảng loạn chạy phía sau, gương mặt đầy lo lắng và sợ hãi.

Gã không thể không cảm thấy một chút thương hại, nhưng lý trí nhanh chóng áp đảo cảm xúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!