Chương 15: Khi Ánh Sáng Tắt Lịm.

Khi con boss biến mất vào trong bóng tối, nó không chỉ đơn giản là mờ dần rồi mất đi, mà dường như là nó hòa vào không gian, như thể mỗi phần cơ thể của nó tan ra trong bóng đêm.

Trong khoảnh khắc đó, không khí như ngưng lại, và chỉ còn lại những dấu hiệu mờ ảo của con quái vật, hơi thở nặng nề, luồng gió vút qua từng khe hở của lớp vảy cứng, cùng những âm thanh nhè nhẹ nhưng lại có thể khiến mọi người phải giật mình.

Con boss không rời đi, mà ẩn nấp, hòa mình vào bóng tối, chỉ để lại sự im lặng đáng sợ, như một lời cảnh báo về sự nguy hiểm đang lẩn khuất đâu đó trong không gian vắng lặng.

Chỉ còn lại âm thanh của tim đập loạn nhịp, tiếng thở hổn hển và những bước chân khẽ run rẩy của những người sống sót, họ biết rằng con quái vật không bỏ đi, nó chỉ đang chờ đợi thời điểm để tái xuất hiện.

"Anh ta... đang đi tới giữa căn phòng..." suy nghĩ thoáng lóe lên trong đầu của Ren.

Ren cảm thấy trái tim mình đập mạnh đến nỗi cậu tưởng như nó sẽ vỡ ra. Cậu cố gắng hít thở sâu, nhưng không khí trong phòng đặc quánh, nặng nề.

Cậu nhìn vào Scholar, đôi bàn tay run rẩy của hắn như bám chặt lấy tay mình, khiến cơ thể cậu căng cứng trong lo lắng.

Sự bình tĩnh ban đầu đã biến mất, Scholar dần mất bình tĩnh...

Không khí căng thẳng như sợi dây thừng sắp đứt.

Những bước chân run rẩy tiến gần tới giữa căn phòng. Scholar bước chậm lại. Ren giật mình nhìn xuống dưới chân...

Những đồng tiền vàng lăn lóc trên mặt đất.

Đột nhiên, trong không gian tĩnh lặng, một tiếng động sắc nhọn vang lên.

Tiếng đồng tiền vàng lăn lóc trên mặt đất, mỗi tiếng động như một nhát dao đâm vào sự yên tĩnh.

Ren giật mình nhìn xuống, đôi mắt mở to khi những đồng tiền lăn tới gần chân mình, phản chiếu một chút ánh sáng mờ ảo từ những vết nứt trên tường.

Không khí trong phòng dường như lạnh hơn, chỉ còn lại những âm thanh nhỏ xíu, tiếng thở gấp, tiếng vảy cọ vào nhau như đang đập vào không gian, và những bước chân run rẩy tiến gần đến giữa phòng, mang theo sự sợ hãi lan tỏa trong lòng mọi người.

Khốn kiếp.

Scholar chửi thầm rồi vội chạy thẳng về phía giữa căn phòng.

Ren rùng mình, những cơn run nhè nhẹ dần lan tỏa từ lòng bàn tay lên đến cổ.

Một cảm giác lạnh lẽo như có ai đó đang đứng sau lưng cậu, làm da cậu nổi đầy gai ốc.

Cậu không thể xua đi cảm giác đó, nó càng lúc càng mạnh mẽ, như thể cái ch. ết đang lởn vởn trong không khí.

Một cái bóng khổng lồ bất ngờ xuất hiện phía sau Ren, vươn dài như một cơn ác mộng.

Cảm giác lạnh toát từ nó tỏa ra, làm từng thớ thịt cậu như cứng lại, không thể nhúc nhích.

Như toàn bộ không gian đột ngột bị bao phủ bởi sự hiện diện của nó.

"Không, không không không không..."

Tiếng hét thất thanh của ai đó vang lên, nhưng không phải của Ren.

Cậu quay lại và nhìn thấy gã đàn em của Tarek, tay cầm viên pha lê phát sáng, ánh sáng từ viên đá lóe lên sáng rực như một tia hy vọng giữa bóng tối.

Gã quét ánh sáng ra sau lưng, nhưng chỉ kịp nhìn thấy cái bóng khổng lồ vung tay túm lấy người tanker đứng cuối cùng.

Con quái vật vặn nhẹ một cái, cơ thể của tanker đen đủi bị xé toạc như một món đồ chơi rẻ tiền.

Ren hít vào một hơi lạnh, cảm giác thở dốc dâng lên trong lồng ngực.

Không có thời gian để nghĩ ngợi, cậu chỉ biết cắm đầu chạy, đôi chân như muốn vỡ ra dưới sức ép của sự sợ hãi, đuổi theo bước chân của Scholar.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!