Chương 12: Quân Bài Lật Ngửa.

Tarek liếc khẽ qua đôi mắt của Copper. Chúng vẫn bình tĩnh và tự tin. Như thể... anh ta vẫn kiểm soát được tình hình.

Nhưng giờ đã khác.

Tarek khẽ nhếch miệng, hắn giờ mới là người có quyền quyết định.

Beta Tester thì sao chứ?

"Chúng hẳn là đã thiệt hại nhiều sau trận chiến với boss... hơn hết... ta còn có quân bài phía sau.." gã nhủ.

"Ta tò mò... thứ gì... có thể khiến 3 beta tester đáng kính đây... lại bất chấp để hợp tác với một bọn như này..." gã bước từng bước, tiến gần tới bệ đá.

Lưỡi rìu sắc bén chỉ thẳng vào người Copper như đang đe dọa.

Chỉ vài phút trước, Copper là kẻ kiểm soát cuộc chơi. Nhưng giờ đây, lưỡi rìu trên tay Tarek đã nói lên tất cả.

Một chút do dự chợt hiện trên khuôn mặt đẹp trai của anh tràng nhưng biến mất ngay sau đó. Copper giơ hai tay lên một cách thiện chí.

Chỉ một thoáng thôi, ánh mắt Copper dao động.

Nhẹ như một làn gió thoảng. Nhưng với một kẻ săn mồi như Tarek, thế là đủ.

Tarek ngửi được nó.

"Giờ lùi xuống... nếu có chuyện không hay xảy ra thì đó là trách nhiệm của mày vì không nghe lời khuyên..." Tarek liếc đám đàn em đang lăm lăm vũ khí trên tay.

Hắn cười một cách mỉa mai và ra lệnh cho Copper tránh thật xa khỏi cái bệ.

Không khí trong căn phòng như đặc quánh lại. Những viên đá ma thuật gắn trên tường như tối hơn, ném những cái bóng méo mó lên khuôn mặt của từng người.

"Ta muốn biết điều này... thứ nằm ở trên cái bệ đó... là gì?" Ánh mắt tham lam của Tarek như muốn nuốt chửng Copper.

Nụ cười xảo quyệt vẫn treo trên gương mặt của gã...

Ánh mắt của Tarek sắc lạnh như lưỡi dao, ánh lên vẻ tham lam trần trụi. Nó khiến Copper có cảm giác như mình là một con mồi đã bị khóa chặt.

Copper có chút do dự không muốn buông bỏ.

Nhưng rồi anh ta lại liếc nhìn 2 người đồng đội đang bị đám đàn em của Tarek bao vây đe dọa.

Xung quanh, tiếng vũ khí lách cách vang lên khi đám đàn em của Tarek siết chặt vòng vây. Những lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh lửa, kề sát vào cổ đồng đội của Copper.

Copper bặm môi, bàn tay vô thức siết chặt.

Anh không muốn buông bỏ. Nhưng khi liếc nhìn về phía đồng đội.... ánh mắt của họ phản chiếu nỗi lo sợ, gương mặt căng thẳng dưới ánh lửa chập chờn, anh biết mình không còn lựa chọn.

Anh chàng đẹp trai bỗng thở dài.

"Đó là một vật phẩm hiếm có..." Copper trả lời.

Lòng tham như đọng lại sâu trong nụ cười của Tarek.

"Hiếm có tới mức nào?"

Giống như đọc được suy nghĩ của Tarek. Trạng thái tự tin ban đầu của Copper đã quay trở lại.

Chỉ với giá trị của thứ đó. Tarek có thể bỏ qua mọi thứ, Copper dần hiểu được con người của hắn sau vài giờ đồng hành ngắn ngủi...

Copper khẽ cười, giọng điệu vẫn tự nhiên như thường ngày, nhưng lần này có chút gì đó... vô tình nhưng đầy ẩn ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!