Yuna thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nhìn những con Little Nepenthes tan rã thành hàng trăm mảnh pixel đỏ rực, lơ lửng trong không khí như những đốm sáng li ti trước khi biến mất hoàn toàn.
Cô siết chặt chuôi kiếm, cố gắng điều hòa hơi thở đang gấp gáp vì căng thẳng. Cơ thể đau nhức, bắp tay và bắp chân như muốn rã rời, nhưng ít nhất… cô vẫn còn đứng vững.
Kể từ khi lạc khỏi Ren và Nautilus, Yuna đã một mình băng qua không ít khu vực trong rừng.
Con đường cô đi không hề yên bình. Những cái bóng trườn ra từ giữa những thân cây, những thanh hp đỏ ngầu lóe lên giữa lớp sương mù dày đặc, cô không nhớ mình đã phải vung kiếm bao nhiêu lần, chỉ biết rằng mỗi trận chiến đều là một cuộc giằng co giữa sống và ch. ết.
Những bước di chuyển của cô dần trở nên mượt mà hơn. Đôi chân không còn rối loạn mỗi khi tránh đòn, những nhát kiếm cũng chính xác hơn, mạnh mẽ hơn.
Trái tim không còn đập loạn nhịp vì hoảng loạn, hơi thở cũng không còn đứt quãng mỗi khi lưỡi dao chém xuyên qua lớp thân cây nhớp nháp của đám Nepenthes.
Nhưng Yuna biết rõ, thứ giúp cô sống sót đến tận bây giờ không phải vì cô đã mạnh lên vượt trội.
Mà bởi… bọn quái vật này không hề tập trung vào cô.
Từ nãy đến giờ, từng con Little Nepenthes mà cô gặp đều lao đi theo cùng một hướng, gần như phớt lờ sự hiện diện của cô.
Chúng bò trườn trên mặt đất, xuyên qua những rễ cây ngoằn ngoèo, biến mất vào làn sương phía xa như những con thiêu thân bị hấp dẫn bởi ánh sáng.
Sự hung hãn trong chuyển động của chúng không nhắm vào cô.
Chúng đang đổ dồn về một nơi khác.
Yuna cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô biết, chúng không thể nào tự nhiên mà bị thu hút về một hướng như vậy.
Là ai đó. Ai đó đang chiến đấu.
Có thể là Ren và Nautilus.
Có thể là… một người chơi khác.
Có thế là một nguyên nhân khác.
Cô siết chặt chuôi kiếm hơn, cắn nhẹ môi dưới. Hình ảnh hai người đồng đội của mình thoáng hiện lên trong tâm trí.
Nếu họ đang bị quái vật bao vây, họ có thể cầm cự được bao lâu?
Yuna không biết.
Nhưng cô biết một điều... mình không thể đứng yên ở đây.
Yuna nuốt khan, cảm giác khô rát nơi cổ họng càng rõ rệt hơn khi cô lặng người nhìn về hướng đám Little Nepenthes vừa biến mất trong màn sương dày đặc.
Chúng không bỏ chạy.
Chúng đang đổ dồn về một nơi nào đó... một cách có chủ đích.
Không giống như những con quái vật hoảng loạn bỏ trốn khi gặp kẻ mạnh hơn. Không giống như một đàn thú bị xua đuổi tứ tán khi bị tấn công bất ngờ.
Chúng lao đi với tốc độ đáng sợ, như thể có một lực hấp dẫn vô hình kéo chúng đến một mục tiêu nào đó. Một thứ gì đó… hoặc ai đó.
Và nếu nơi đó là chỗ Ren hoặc Nautilus đang chiến đấu thì sao?
Suy nghĩ ấy khiến lòng bàn tay Yuna ướt đẫm mồ hôi.
Cô sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!