Chương 114: Tĩnh Lặng.

Nỗi sợ hãi siết chặt lấy cô, như một bàn tay vô hình đè ép lồng ngực, khiến từng hơi thở cũng trở nên khó khăn như thể có một sợi dây xích lạnh lẽo quấn quanh lồng ngực, kéo ghì cô xuống, giam hãm cô trong cái cảm giác bức bối đến nghẹt thở.

Yuna co người lại trong hốc cây, cố ép mình nhỏ bé hơn nữa, như thể chỉ cần thu mình đủ sâu, lũ quái vật bên ngoài sẽ không thể phát hiện ra cô, như thể bóng tối xung quanh có thể trở thành tấm khiên vô hình che chắn cho cô khỏi những sợi dây leo khổng lồ đang lướt qua ngay bên ngoài.

Hai bàn tay cô run rẩy, siết chặt lấy vạt váy xanh hoàng gia, móng tay gần như hằn sâu vào lớp vải mềm mại.

Hơi thở cô gấp gáp, nhưng cô phải cố kìm lại, cố giữ cho nó nhỏ, thật nhỏ, thật nhẹ, bởi vì cô biết chỉ cần một chút âm thanh lọt ra ngoài thôi, lũ quái vật kia sẽ lập tức quay ngoắt lại, và khi đó, tất cả sẽ kết thúc.

Cô chưa từng trải qua điều này.

Kể từ khi bước chân vào trò chơi tử thần này, Yuna vẫn luôn có Nautilus bên cạnh.

Cậu luôn là người đứng chắn trước mặt cô mỗi khi có nguy hiểm, luôn là người đi trước mở đường, luôn là người kéo cô chạy khi có điều gì đó đáng sợ xuất hiện.

Nautilus luôn cố dành cho cô những điều tốt nhất, luôn bảo vệ cô dù bản thân cậu ta còn luôn sợ hãi.

Cô chưa từng bị ép vào tình huống phải trốn chạy một mình như thế này, chưa từng phải đối diện với nỗi sợ hãi sâu thẳm đến thế này, chưa từng cảm nhận được rõ ràng đến như vậy cái sự mong manh của bản thân, cái cảm giác rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi, chỉ cần cô lỡ bước ra khỏi hốc cây này thôi, tất cả sẽ kết thúc ngay tại đây.

Cô không phải là một chiến binh.

Cô không có sức mạnh để vung kiếm và chém hạ kẻ thù như Nautilus, không có tốc độ để di chuyển linh hoạt né tránh đòn tấn công như những người chơi khác.

Nhưng cô có tiếng hát.

Cô có khả năng khơi dậy ý chí chiến đấu của mọi người, có thể vực dậy tinh thần họ khi họ chùn bước, có thể dùng giai điệu để xoa dịu nỗi đau của những kẻ đang bị tổn thương.

Cô luôn tin rằng mình có thể làm được điều gì đó, rằng dù cô không thể trực tiếp chiến đấu, cô vẫn có thể giúp đỡ, vẫn có thể trở thành một phần của thế giới này, vẫn có thể góp sức để không ai phải đơn độc.

Nhưng bây giờ… ai sẽ giúp cô đây?

Cô siết chặt thanh đoản kiếm bên hông, thứ vũ khí duy nhất cô có, nhưng những ngón tay cô ướt đẫm mồ hôi, các khớp tay căng cứng, lạnh lẽo.

Cô biết rằng nếu những con quái vật ngoài kia tìm ra cô, thì ngay cả khi cô có cố vung thanh kiếm ngắn này lên, nó cũng chẳng khác gì một món đồ chơi vô dụng.

Một cơn gió nhẹ lùa qua, lướt qua mái tóc cô, lay động chiếc áo choàng trắng tinh.

Cô chợt nhớ đến ngày đầu tiên khoác lên mình bộ trang phục này, đẹp đẽ, quý giá, và đơn giản, chúng mang theo một niềm kiêu hãnh thầm lặng, một cảm giác rằng cô đã tìm được vị trí của mình trong thế giới này.

Nó tượng trưng cho những nỗ lực của cô, cho niềm tin rằng chỉ cần cô tiếp tục ca hát, tiếp tục động viên mọi người, thì sẽ không ai bị bỏ lại phía sau.

Nhưng bây giờ, cô là người bị bỏ lại.

Không có ai đến cứu cô.

Không có ai cầm lấy tay cô và nói với cô rằng sẽ ổn thôi.

Không có ai đưa ra một lối thoát, một con đường an toàn để chạy trốn.

Cô phải tự mình thoát ra.

Nhưng… bằng cách nào?

Cảm giác như thể một vực thẳm vô hình đang mở ra dưới chân, nuốt chửng tất cả ý chí của cô.

Bóng tối không chỉ bao phủ xung quanh cô, mà còn xâm chiếm lấy tâm trí cô, len lỏi vào từng suy nghĩ, từng mạch đập, kéo cô xuống sâu hơn, vặn vẹo những suy nghĩ của cô thành một chuỗi những tiếng thì thầm đáng sợ.

"Mày không thể thoát ra. Mày không có sức mạnh. Mày chỉ là một con bé vô dụng."

Cô muốn chạy, nhưng đôi chân cô từ chối cử động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!