Đôi mắt xanh lam như bảo thạch của Ren khẽ lướt qua chiến trường, ánh nhìn sắc bén quét qua từng chuyển động giữa làn sương mỏng.
Những luồng khí ẩm bốc lên từ mặt đất, xoáy nhẹ trong không khí trước khi tan biến ngay khi tầm mắt cậu đi tới, để lộ những bóng dáng vặn vẹo của đám quái vật còn sót lại.
Những chiếc xúc tu thực vật uốn éo, co giật, tỏa ra thứ mùi ngai ngái khó chịu của cỏ mục và dịch nhầy, hòa vào bầu không khí ngột ngạt của khu rừng bị phong bế.
Chất nhầy dính bết trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng mờ mờ tối tăm, như thể nơi này đã bị những thực thể gớm ghiếc ấy chiếm lĩnh hoàn toàn.
Vẫn còn khoảng sáu con Little Nepenthes nữa.
Không ít, nhưng cũng không còn quá áp đảo như lúc ban đầu. Chúng vẫn di chuyển một cách kỳ quái, những xúc tu quấn chặt vào thân cây xung quanh, nhô ra thu lại một cách ngẫu nhiên, khiến việc xác định hướng tấn công của chúng trở nên khó khăn hơn.
Nếu phải chiến đấu một mình, cậu sẽ phải chật vật chống đỡ từng đòn tấn công, từng chuyển động sẽ cần tính toán chính xác đến từng giây để không mắc sai lầm.
Một sai sót nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu bị bao vây, bị dây leo quấn chặt, bị nghiền nát trong cơn thịnh nộ tàn bạo của đám quái vật.
Cậu đã chiến đấu với những con Nepenthes này trước đây, và một mình cậu có thể hạ được 3 con cùng lúc, sẽ khó khăn hơn khi số lượng tăng lên 4.
Nhưng lần này, mọi thứ đã khác.
Nhờ vào những đòn tấn công hỗ trợ từ Nautilus, Ren không còn phải gánh vác toàn bộ áp lực một mình nữa.
Cậu vẫn là người dẫn đầu nhịp độ trận chiến, vẫn là người xé toạc hàng phòng thủ của kẻ địch, nhưng không còn đơn độc giữa vòng vây nguy hiểm.
Một đường kiếm chém xuống, một tia sáng lóe lên trong màn sương, và một chiếc xúc tu bị cắt đứt, giãy giụa trên mặt đất như một con rắn vừa mất đầu.
Ngay lập tức, Nautilus lao vào, cú chém của cậu ta có thể chưa đủ mạnh để kết liễu con quái vật, nhưng nó đủ để làm đứt thêm một phần xúc tu nữa, khiến con Nepenthes gào lên với chất giọng rin rít kỳ quái.
Sát thương của Nautilus vẫn chưa đủ lớn, động tác vẫn còn lúng túng, nhưng từng cú vung kiếm của cậu ta đều mang theo quyết tâm.
Chúng không còn là những nhát chém vô ích nữa.
Mỗi khi Ren mở ra một khoảng trống, Nautilus ngay lập tức lao vào lấp đầy, tận dụng sơ hở của kẻ địch.
Mỗi nhát chém của cậu ta đều mang theo nỗ lực, mỗi bước chân đều vững vàng hơn so với lúc đầu. Có thể vẫn chưa đủ nhanh, vẫn chưa đủ mạnh, nhưng ít nhất, cậu ta đã không còn bị chùn bước trước quái vật, không còn bị nỗi sợ làm tê liệt hoàn toàn.
Và quan trọng hơn hết, cậu ta không còn đứng yên vì sợ hãi nữa.
Ren có thể cảm nhận được sự thay đổi ấy qua từng chuyển động.
Nautilus không còn rụt rè khi vung kiếm, không còn hoảng loạn khi quái vật tiến đến gần, mà thay vào đó là một sự kiên trì, một sự quyết tâm dù còn vụng về nhưng không thể phủ nhận.
Cậu ta vẫn còn nhiều điểm yếu, nhưng ít nhất, cậu ta đã bắt đầu chiến đấu thực sự.
Nhưng ngay vào khoảnh khắc ấy, một tiếng rít khe khẽ vang lên từ phía sau.
Một con Nepenthes đã trườn lên lặng lẽ trong màn sương, lẩn khuất sau những thân cây, và chỉ chờ đúng thời điểm sơ hở để ra tay.
Những sợi dây leo của nó vươn dài như những xúc tu, trườn tới như những con rắn sống, nhắm thẳng vào Nautilus, chuẩn bị quấn chặt lấy cậu ta trong tích tắc.
Ren lập tức lao tới.
Không chút do dự. Không chút ngập ngừng.
Cậu đạp mạnh xuống đất, tận dụng lực đàn hồi từ mặt đất ẩm ướt để phóng người về phía trước. Lưỡi kiếm trong tay vạch ra một đường sáng sắc bén trong màn sương dày đặc, xé toạc không khí với tốc độ đáng sợ.
Những giọt chất nhầy văng ra khi lưỡi kiếm bổ xuống, phát ra âm thanh chói tai khi tiếp xúc với phần thân trơn nhẫy của con quái vật.
Dây leo bị chặt đứt ngay trước khi chúng có thể chạm vào Nautilus. Nhưng Ren không dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!