Yuna lướt nhanh qua menu, mở mục hệ thống bạn bè. Ngón tay cô run nhẹ khi chạm vào tên của Nautilus, cái tên duy nhất trong danh sách bạn bè của cô, giờ đây như một sợi dây mong manh nối cô với thế giới bên ngoài.
Cô nhấn vào biểu tượng tin nhắn, lòng thấp thỏm hy vọng. Nhưng ngay lập tức, một thông báo lạnh lùng hiện ra trước mắt.
[Không thể gửi tin nhắn.
Vật phẩm truyền tin không khả dụng.]
Yuna sững lại, hơi thở chợt nghẹn đi trong cổ họng.
Phải rồi…
Sword Art Online không giống những tựa game online thông thường, nơi người chơi có thể thoải mái liên lạc với nhau chỉ bằng một cú click.
Ở đây, mọi thứ khắc nghiệt hơn, ràng buộc hơn, muốn gửi tin nhắn hay gọi điện, cần phải có vật phẩm hỗ trợ.
Không cam tâm, cô nhanh chóng lướt qua danh sách vật phẩm của mình, mắt lia nhanh từng dòng một.
Không có Giấy Truyền Tin, một vật phẩm tiêu hao, chỉ có thể dùng một lần duy nhất để gửi tin nhắn.
Không có Pha lê Kết Nối, thứ có thể giúp duy trì liên lạc lâu dài, nhưng hiếm hoi và đắt đỏ, chỉ những người có sự chuẩn bị trước mới có.
Không có bất cứ thứ gì có thể giúp cô liên lạc với bên ngoài.
Mình… thật sự bị cắt đứt khỏi mọi người.
Ngón tay Yuna khẽ siết lại trên giao diện menu, nhưng rồi cô chậm rãi hạ tay xuống, ánh mắt dần tối lại.
Một cảm giác lạnh lẽo lan dần từ lồng ngực, bủa vây lấy tâm trí cô.
Nautilus chắc chắn cũng không thể liên lạc với cô.
Liệu cậu ấy có đang tìm mình không? Cậu ấy có nhận ra Yuna đã bị tách khỏi họ? Cậu ấy có đang lo lắng?
Có đang tuyệt vọng đi tìm kiếm, hay cũng như cô lúc này, bị cuốn vào một trận chiến khác?
Cô không biết.
Chẳng ai có thể cho cô câu trả lời.
Nhưng có một điều cô chắc chắn, nếu chỉ đứng đây chờ đợi, sẽ chẳng có ai đến cứu.
Nếu muốn gặp lại Nautilus.
Nếu muốn rời khỏi nơi này.
Cô phải tự mình tìm ra lối thoát.....
Yuna đi chậm lại, cảm giác đôi chân mình run lên từng nhịp.
Cô không chắc có phải do cái lạnh thấm qua lớp áo hay do nỗi sợ vô hình đang len lỏi vào từng thớ cơ, nhưng mỗi bước chân của cô đều trở nên nặng nề hơn, như thể có một sợi xích vô hình trói buộc, kéo chặt lấy cô từ mọi hướng.
Không gian xung quanh chìm trong một màu trắng xám lạnh lẽo. Sương mù dày đặc cuộn tròn như một tấm màn vô hình, nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt.
Những tán cây cao vươn lên như những bóng đen mơ hồ, thân cây vặn vẹo quấn lấy nhau, rễ của chúng chồng chéo tạo thành một mê cung tự nhiên kỳ quái.
Càng nhìn, cô càng có cảm giác như những thân cây ấy không bất động, mà đang âm thầm chuyển động, biến đổi từng giây từng phút mà cô không nhận ra.
Không có ánh sáng dẫn lối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!