"Chúng ta làm được rồi... Con boss đã bị hạ." Copper cất tiếng chúc mừng. Với vẻ ngoài thu hút như cũ của mình.
Trông anh ta không có vẻ gì là vất vả khi chiến đấu với con boss.
Anh ta đứng đó, mái tóc nâu vẫn gọn gàng, nụ cười hoàn mỹ không chút xáo trộn. Không một vết xước, không một dấu hiệu mệt mỏi.
Trái ngược hẳn với những người còn lại, cả nhóm Tarek đều thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, vài kẻ thậm chí còn ngã quỵ xuống nền đá lạnh.
Ren cũng cảm nhận được hơi thở rát bỏng trong lồng ngực, chân cậu như nhũn ra sau trận chiến dài.
Dù... cậu chẳng làm được gì nhiều...
Nhưng Copper trông như chưa từng phải nỗ lực gì cả.
Scholar, người luôn kiệm lời với khuôn mặt lạnh như tượng đá. Giờ đã khác.
Khoảnh khắc ánh mắt anh ta lướt qua Copper và Eylis, một điều gì đó thoáng hiện lên như một vết nứt rất nhỏ trên bề mặt băng giá. Một sự nhận thức. Một tia nghi ngờ.
Nhưng Scholar không nói gì.
Anh ta chỉ khẽ siết bàn tay mình lại.
"Vậy... Phòng báu nằm ở đâu?"
Tarek bật dậy từ nền đá lạnh, phủi qua lớp bụi trên áo giáp. Gã bước về phía nhóm beta tester, bước chân chậm rãi nhưng có phần nặng nề, như thể phải kiềm chế điều gì đó.
Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc, nụ cười trên môi Tarek méo mó một cách kỳ lạ, nửa thân thiện, nửa... tham lam.
Có gì đó ẩn giấu đằng sau đôi mắt hắn.
"Chúng ta nên nghỉ ngơi trước... mọi người đều đã thấm mệt." Copper liếc mắt qua đám đàn em của Tarek.
Những tanker vất vả phải đối đầu trực tiếp với con mini boss, lần đầu tham gia vào cuộc chiến căng thẳng vừa rồi đã rút trọn toàn bộ sức lực của họ.
Không cần.
Tarek khé nhíu mày. Hắn lườm Copper rồi quát tháo đàn em.
"Đứng lên bọn vô dụng. Chỉ có thế mà đã khiến chúng mày kiệt sức rồi à?"
Copper không nói gì, chỉ khẽ cười, như thể đã đoán trước phản ứng này từ Tarek.
Ren siết chặt tay. Cậu có thể cảm nhận được bầu không khí giữa hai người họ, một cuộc đấu trí ngấm ngầm mà Tarek dường như không nhận ra, hoặc có lẽ là hắn quá tham lam để bận tâm.
Eylis đứng bên cạnh Copper, ánh mắt cô lướt qua Tarek với chút khinh thường thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức.
Mà chỉ tập trung về phía Ren với nụ cười thân thiện như mọi lần... nhưng cho Ren cảm giác lạ...
"Thôi nào, dù sao cũng không nên quá khắc nghiệt với đồng đội của mình." Copper cười nhạt, nhưng giọng điệu của anh ta dường như không hề có ý khuyên nhủ thực sự. Ngược lại, giống như đang đổ thêm dầu vào lửa.
Tarek nheo mắt nhìn Copper, nhưng hắn nhanh chóng quay đi.
Đi thôi.
Ren hít một hơi sâu, nhưng cậu không thể xua tan cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng.
Cậu nhìn về phía Copper, vẻ mặt điềm nhiên, nụ cười không thay đổi.
"Anh ta đang chờ đợi điều gì đó..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!