Eylis nhìn Ren một chút rồi rời đi.
Một lần nữa, Ren lại cô đơn dưới hơi ấm của lửa trại. Cậu hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận mùi không khí ẩm ướt, hơi mốc meo nhưng trong lành này.
Ren đã phải chật vật sống ở thành phố lớn, nơi cậu thực sự chưa từng được hít thở không khí trong lành.
Cậu hít sâu, để mặc mình đắm chìm trong mùi không khí ẩm ướt, hơi mốc meo nhưng lại trong lành đến lạ.
Thật kỳ lạ.
Hầm ngục tối tăm, lạnh lẽo, đầy rẫy những nguy hiểm rình rập... nhưng ít nhất, cậu có thể hít thở mà không bị sặc mùi xăng xe hay bụi bẩn.
Không giống thành phố đó.
Nơi mà mỗi hơi thở đều là một sự tr. a tấn. Nơi mà mùi hóa chất, bụi vải từ xưởng may bám chặt vào da thịt, luồn lách vào phổi, khiến cậu lúc nào cũng thấy ngột ngạt.
Cậu nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này.
"Có lẽ điều này không quá tệ"
Nhưng sự yên bình ấy chỉ kéo dài trong tích tắc.
Ngay khi Ren còn đang chìm trong suy nghĩ, một âm thanh khẽ vang lên từ phía sau.
Bước chân nhẹ, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Có người đang tiến đến.
Cậu mở mắt, cơ thể vô thức căng lên.
Cái lạnh của hầm ngục bỗng chốc trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
"Này... thái tử... tâm sự một chút chứ...?"
Giọng nói lạnh lẽo đầy đe dọa như tiếng vọng dưới vực sâu siết chặt lấy từng hơi thở của Ren........
"Tôi hy vọng là chúng ta đã nghỉ ngơi đủ tốt." Copper đứng trước một căn phòng tối, thanh kiếm sáng bóng của anh ta lóe lên.
"Tôi mừng vì không có ai phải bỏ mạng trong cuộc thám hiểm. Chúng ta đều đã nhận được nhiều thứ. Ắt hẳn cấp độ của mọi người cũng đạt đến level 2 hoặc hơn."
Anh ta liếc mắt nhìn nhanh đám người.
Giọng nói trầm với âm lượng vừa đủ nhưng đọng lại rõ ràng trong tâm trí của từng người.
"Chúng ta sẽ đánh bại con Mini boss của tầng này và tiến vào phòng kho báu." Copper nở một nụ cười nhạt. Thế rồi ánh mắt dừng lại trước người của Tarek và đám đàn em.
Tarek khoanh tay, cơ mặt giãn ra một cách cứng nhắc. Gã không nói gì, nhưng đôi mắt nheo lại, tia nhìn sắc như dao. Một bên môi hơi nhếch lên, nhưng chẳng rõ là chế giễu hay đề phòng.
Như thể đã hiểu được suy nghĩ của Tarek, Copper nhấn mạnh thêm một câu:
"Chiến lợi phẩm rơi ra từ boss, ai nhặt được thì sẽ là của người đó. Phòng kho báu cũng vậy... ai tới trước thì được trước..."
Một tràng cười khẽ vang lên từ một trong những đàn em của Tarek, nhưng nhanh chóng bị dập tắt khi gã giơ tay lên.
Tarek cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng mang theo một sự đe dọa không che giấu:
"Hah… luật chơi đơn giản đấy."
Gã nghiêng đầu, khóe môi kéo lên thành một nụ cười méo mó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!