Chương 58: (Vô Đề)

Bởi vì Ngôn tiên sinh nhất thời động kinh, Cố Duy Nhất cũng trở thành Ngôn phu nhân sớm hơn dự định, vậy nên hôn lễ tất nhiên cũng phải tổ chức sớm.

Vì chuyện này, Cố Duy Nhất phát hiện ra một vấn đề vô cùng lớn, đó chính là cô không hề có địa vị trong nhà, tất cả mọi người đều thương lượng chuyện hôn lễ, không ai quan tâm việc cô trở thành Ngôn phu nhân như thế nào, Cố Duy Nhất cảm thấy vô cùng đau thương.

Bởi vì Cố Duy Nhất và Ngôn Mộc đều không muốn gióng trống khua chiêng, nhưng Ngôn Mộc lại không muốn Cố Duy Nhất có chút tiếc nuối gì, cho nên quyết định tổ chức một hôn lễ nhỏ chỉ có bạn bè thân thiết.

Những ngày bận rộn mau chóng qua đi, nháy mắt đã tới ngày tổ chức hôn lễ.

Trong phòng nghỉ khách sạn, Cố Duy Nhất cố gắng điều hòa hô hấp, Hề Tuyết ở sau lưng giúp cô kéo khóa áo,

"Lại thở một cái, nốt lần này là được rồi…"

Cố Duy Nhất lại hít một hơi thật sau, cảm thấy mình như sắp thiếu dưỡng khí, không thể thở nổi sắp ngất đi.

Rẹt một cái, Hề Tuyết thở phào một hơi đứng thẳng lên,

"Được rồi, Nhất Nhất, có phải gần đây cậu béo lên không, mầy hôm trước còn vừa vặn cơ mà?"

Cố Duy Nhất thở dài một hơi,

"Tớ có thể nói dạo gần đây một ngày ăn bốn bữa cơm không?" Ngôn Mộc vì tuần trăng mật sau hôn lễ, hai tháng gần đây đều cố gắng làm thêm giờ, hôm nào cũng nửa đêm mới về tới nhà, là một hiền thê lương mẫu thời đại mới, cô tất nhiên muốn hiền lành ngồi chờ nam chủ nhân về nhà, cho nên, mười hai giờ đêm hôm nào Ngôn tiên sinh cũng muốn ăn một bữa ăn khuya, còn kéo cô ăn cùng, nếu cô không ăn anh sẽ uy hiếp cô muốn ân ái…

Cho nên, cô biến thành dạng này, mà đầu sỏ gây nên hôm nào tinh thần cũng tỏa sáng, thần thái tung bay, tám khối cơ bụng ngày càng rõ ràng, loại đãi ngộ khác nhau này, Cố Duy Nhất nghĩ tới là muốn rơi nước mắt.

"Nhất Nhất, Nhất Nhất..." Cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra, Tô Lương Tần vọt vào, trên mặt cười tủm tỉm, nói ra một câu kinh người,

"Nhất Nhất, không bằng anh đưa em đi đào hôn đi?"

Cố Duy Nhất nhìn hắn một cái, liếc nhìn Hề Tuyết đang cười đến nguy hiểm bên cạnh, chau mày,

"Anh Lương Tần, anh xác định muốn bỏ trốn cùng em?"

Tô Lương Tần nhìn Hề Tuyết ánh mắt không tốt, vội ôm eo cô ấy, tiếp tục hỏi Cố Duy Nhất,

"Nhất Nhất, em muốn cứ như vậy, gả cho Ngôn Mộc, cái tên ngốc không biết lãng mạn là gì, ngay cả cầu hôn cũng không biết, còn ngay dưới tình huống em chưa đồng ý đã cưỡng bách em tới cục dân chính đăng kí kết hôn, em cam tâm sao?"

Vẻ mặt Tô Lương Tần dụ dỗ, hướng dẫn từng bước, "Với tính cách của em chắc chắn là không cam lòng, cho nên chi bằng thừa dịp hôn lễ trực tiếp đào hôn đi, ra oai phủ đầu trước với cậu ta, khẳng định địa vị hôn nhân của mình, em thấy có đúng không?

Cho nên, Nhất Nhất, nghe anh, anh đứng về phía em, anh đều an bài ổn thỏa cả rồi, anh giúp em đào hôn, thế nào?

"Ngôn Mộc à Ngôn Mộc, thế nhưng dám đặt bẫy hắn, thật vất vả mới có được cơ hội tốt để trả thù, sao hắn có thể bỏ qua. Hề Tuyết vuốt trán, đưa tay đẩy Tô Lương Tần ra, quay sang chỗ khác, một bộ dáng không quen biết với hắn. Tô Lương Tần trừng mắt nhìn cô,"Em trốn cái gì?

"Nói xong lại quay đầu nhìn Cố Duy Nhất,"Thế nào, Nhất Nhất, không đi nữa là không kịp đâu.

"Cố Duy Nhất miễn cưỡng cười với hắn,"Anh Lương Tần, có khi em thực sự hoài nghi chỉ số thông minh của anh, giống như bây giờ em tự hoài nghi chỉ số thông minh của em vậy.Hả?

"Tô Lương Tần nhíu mày,"Em có ý gì, anh nghe không hiểu?Ý là tuần trăng mật của bọn tớ kéo dài đến hai tháng.

"Một giọng nói trầm thấp ưu nhã vang lên sau lưng Tô Lương Tần. Tô Lương Tần cảm giác sau lưng nổi gió lạnh, da gà nổi hết lên, gian nan xoay người, trên mặt cứng ngắc,"Cậu đang nói đùa sao?Ngôn Mộc cười,Vì tuần trăng mật, gần đây tớ đã bỏ qua cho cậu nhiều việc, đáng tiếc, rất cảm ơn đã tặng cho tớ phần quà lớn như vậy, không hổ là bạn cũ, vô cùng cảm ơn.Tô Lương Tần,...Hề Tuyết,Vì cái gì mà em lại yêu một người không bao giờ mang đầu óc ra ngoài như anh chứ?A...

"Bên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thất thanh, cả phòng kinh hãi, vội đi ra ngoài, chỉ thấy Thai Tử Vũ cầm quần áo nhắm mắt đứng một chỗ, bộ dáng khuất nhục phóng túng."Làm sao vậy?

"Cố Duy Nhất hỏi. Vẻ mặt Thai Tử Vũ bi phẫn, ôm y phục lã chã chực khóc,"Ta, ta, hu hu...

"Đúng lúc này cửa phòng sau lưng Thai Tử Vũ mở ra, An Khả Thiến mặc một thân váy dài màu làm, trên mặt trước sau như một, vô cùng lạnh nhạt,"Không có gì đâu, tôi đang thay đồ, đột nhiên anh ta bước vào.

"Cố Duy Nhất và Hề Tuyết há miệng to, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời,"Cho nên?Cho nên, ánh mắt tôi bị ủy khuất, An Khả Thiến, cô phải chịu trách nhiệm với tôi.

"Thai Tử Vũ ôm cánh tay An Khả Thiến, vẻ mặt ủy khuất. Cố Duy Nhất và Hề Tuyết ghét bỏ quay đi,"Đáng xấu hổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!