Chương 49: (Vô Đề)

Ngôn Mộc khởi động xe, Cố Duy Nhất ngồi ghế bên cạnh nhìn trộm anh vài lần. Thần sắc Ngôn Mộc vẫn bình thường, trước sau như một, Cố Duy Nhất nghĩ đến lời anh nói, trong lòng khẽ yên tâm, có lẽ anh đã thực sự buông bỏ, dù không phải tất cả nhưng thời gian còn dài, cô sẽ giúp anh từ từ quên lãng, cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Buông xuống chuyện trong lòng, Cố Duy Nhất mới có tâm tư nhìn ra bên ngoài, thấy Ngôn Mộc lái xe ra ngoại thành, Cố Duy Nhất có chút nghi hoặc,

"Chúng ta đi đâu vậy?" Nhà họ Cố cũng không phải đi đường này.

Ngôn Mộc thấy cô cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, khóe miệng khẽ nhếch,

"Ra sân bay, anh còn có việc chưa xử lý xong."

Ừm. Cố Duy Nhất gật đầu.

"Em cũng đi cùng anh." Ngôn Mộc lại nhàn nhạt thêm một câu.

Hả? Cố Duy Nhất sững sờ, Em đi làm gì?

"Dù sao em cũng làm luận án xong rồi, coi như tốt nghiệp, gần đây cũng không bận gì, đi theo anh." Bây giờ anh không yên tâm để cô lại đây, chỉ hận không thể bỏ cô vào ví tiền lúc nào cũng ở bên người.

"Nhưng em chưa kịp chuẩn bị gì cả, quần áo đồ dùng cũng không có." Cố Duy Nhất nhìn lại chính mình, chỉ có một bộ quần áo trên người, đeo túi nhỏ, cái khác đều không có.

Đến đó rồi mua.

Cố Duy Nhất liếc mắt, cũng đã đến sân bay, anh cũng sẽ không cho cô cơ hội cự tuyệt.

Thật ra đi cùng anh vui đùa một chút cũng tốt, chỉ cần được bên cạnh anh, nghĩ tới cô cũng đã nở nụ cười.

Vương trợ lý đã chờ ở sân bay, giao xe cho tài xế, ba người cầm vé vào phòng chờ.

Kể từ lúc gặp Vương trợ lý, Ngôn Mộc cùng anh ta nói chuyện công việc không ngừng nghỉ, Cố Duy Nhất biết chuyến đi này của Ngôn Mộc vô cùng khẩn cấp, cũng biết việc quan trọng của công ty, nếu không phải cô xảy ra chuyện, anh cũng không có thời gian quay về.

Cũng không quấy rầy hai người họ, Cố Duy Nhất lấy ra một quyển sách trong túi, may mà cô thường để trong túng, bây giờ đúng lúc lấy ra đọc giải trí.

Đang lúc đọc sách liền nghe từ bên ngoài truyền vào âm thanh hối hả kèm theo tiếng đèn flash của truyền thông, còn có tiếng gào thét,

"Hề Tuyết! Hề Tuyết..."

"Hề Tuyết, anh yêu em!!!"

Hề Tuyết...

...

Cố Duy Nhất nhíu mày, từ phòng vip ngó ra ngoài, nhìn thấy cách đó không xa một đám người vây quanh một cô gái đeo kính râm đang vội vã chạy tới phòng chờ, thân hình quen thuộc, đúng là Hề Tuyết.

Cố Duy Nhất vốn định chào hỏi, lúc này lại vang lên tiếng nhắc nhở, quay lại nhìn trận chiến bên cạnh Hề Tuyết, cô sờ mũi, hay là thôi đi, cô cũng không muốn lên báo lần nữa. Nghĩ xong, Cố Duy Nhất kéo cánh tay Ngôn Mộc, vẫn không quên che mặt lại.

Chờ ngồi ổn định, nhìn thấy người nổi tiếng nào đó đi vào, thở dài một cái, thật sự là không nơi nào là không gặp. Hề Tuyết tất nhiên cũng thấy cô, hung hăng trừng mắt một cái,

"Vì sao vừa rồi cậu thấy tôi lại chạy?"

"Mình đâu có chạy, mình còn không nhìn thấy cậu, đừng đổ oan cho người ta." Cố Duy Nhất giả ngu.

Hề Tuyết liếc cô một cái, chào Ngôn Mộc một tiếng rồi ngồi xuống. Vài ngày trước, Hề Tuyết quay một bộ phim huyền huyễn, nhận được rất nhiều bình luận tích cực. Dù Hề Tuyết là nữ phụ, nhưng nhân vật cô đóng lại rất phù hợp, có thể nói là nổi tiếng sau một đêm.

Cố Duy Nhất thấy Hề Tuyết sắc mặt không tốt, lo lắng nhìn một lúc,

"Không phải là nổi tiếng xong ai cũng rất vui vẻ sao, nhìn cậu mệt mỏi, mặt mũi đều gầy đi trông thấy rồi."

Hề Tuyết bực bội vuốt tóc, quay qua nhìn Cố Duy Nhất hồi lâu, môi nhấp nháy, có chút muốn nói lại thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!