Lẳng lặng hài hòa ăn trưa xong, Ngôn Mộc lái xe đưa Cố Duy Nhất trở về trường học của hai người trước kia, buổi chiều chủ nhật, trong trường hầu như không có ai, vô cùng yên tĩnh.
Ngôn Mộc dẫn Cố Duy Nhất tới cửa sau, cởi áo khoác, lộ ra áo len màu nhạt bên trong, nhìn nhìn, tung người nhảy lên tường, Cố Duy Nhất sững sờ, Ngôn Mộc phủi tay, đưa tay từ trên xuống.
Cố Duy Nhất đứng dưới tường, ngẩng đầu nhìn anh, phía sau anh cây mọc xanh tốt, là dáng vẻ năm đó, ánh mặt trời từ lá cây xuyên qua chiếu trên mặt anh. Tiết học buổi sáng, Ngôn Mộc không thích dậy sớm, trường học lại yêu cầu mỗi sáng sáu rưỡi sẽ điểm danh, cho nên mỗi ngày tiết đầu đều đi muộn.
Khi ấy, anh học cao trung, cô học sơ trung, rõ ràng cô có thể quang minh chính đại đi cổng chính nhưng hết lần này tới lần khác bị anh kéo tới đây leo tường, chính xác là bức tường này, bây giờ nhắc lại cũng đã là mười năm trước.
"Đi lên, Cố Duy Nhất."
Ngôn Mộc nhẹ nhàng gọi, đôi mắt hẹp dài như điểm những ngôi sao.
Ngược sáng, cô không thấy rõ mặt anh nhưng giọng nói ấy khó có sự nhu hòa như lúc này, làm cô không tự chủ được sa vào trong đó.
Nhẹ nhàng vươn tay, anh cầm lấy bàn tay cô, dùng sức, kéo cô lên trên. Anh nhảy xuống trước, ở dưới vươn tay, Cố Duy Nhất an tâm từ trên nhảy xuống, vẫn như năm đó, bất kể thế nào, anh đều ở dưới đỡ cô.
Cô nhảy xuống khiến cả người anh run run, chân phải lùi ra sau một bước mới đứng vững, Ngôn Mộc nhíu mày,
"Cố Duy Nhất, em béo lên."
Cố Duy Nhất còn đắm chìm trong tưởng tượng tốt đẹp, bị anh một câu nói đánh về nguyên hình, tức giận từ trong ngực anh nhảy ra, quệt miệng,
"Tại sao không phải nói là anh hỏng rồi chứ."
Hỏng? Mặt Ngôn Mộc bỗng chốc đen lại, duỗi tay nắm lấy cằm cô làm cho hai người đối mặt,
"Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Cố Duy Nhất gượng cười,
"Không có gì, anh coi như chưa từng nghe thấy là được rồi."
Ngôn Mộc hừ một tiếng, dắt tay cô vào trong trường. Trường học thay đổi rất nhiều, phòng học được trang bị mới, con đường cũng được tu sửa nhưng những vườn hoa nhỏ kia vẫn là dáng vẻ ấy, không thay đổi gì nhiều.
Ngôn Mộc dẫn cô đi theo hướng trường tiểu học, hiện tại là giữa tháng năm, cây đều xanh lá, trong trường trồng nhiều hoa cũng đã nở, xa xa có thể trông thấy một vài học sinh cấp 3 đang chơi bóng rổ.
Hai người từ từ đi tới, Cố Duy Nhất bị anh nắm chặt tay, hai tay lập tức ôm lấy cánh tay anh, hai người dọc theo bồn hoa nhàn nhã đi dạo.
Cách sân bóng ngày càng gần, có thể nghe thấy tiếng nam sinh trong trẻo truyền tới, Ở đây...
Cho tớ...
Chuyền bóng, ném......
"Khóe miệng Cố Duy Nhất thoáng tươi cười, phảng phất như thấy được bóng dáng Ngôn Mộc đang chơi trên sân bóng rổ. Ngôn Mộc đột nhiên dừng bước, chỉ ghế đá phía trước, nhẹ nhàng nói,"Còn nhớ chỗ kia không?
"Cố Duy Nhất nhìn sang, ghế đá bình thường, không có gì đặc biệt, lắc đầu,"Không nhớ rõ.
"Ngôn Mộc xoa đầu cô, tay đặt lên vết sẹo trên trán, Cố Duy Nhất vừa định vuốt tay anh, Ngôn Mộc đột nhiên ôm cô vào lòng, bên tai cô thấp giọng đau lòng,"Cố Duy Nhất, đó là nơi em đánh nhau đầu rơi máu chảy.
"Mặt Cố Duy Nhất đỏ lên, anh vừa nói cô lập tức nghĩ tới, chỗ này không phải nơi năm đó cô bị người đánh mới có vết sẹo trên trán sao. Đưa tay nhéo eo anh một cái, thế mà lại nhắc đến chuyện xấu hổ này của cô. Thân hình Ngôn Mộc run nhẹ một cái, ôm cô không buông, giọng nói trầm thấp,"Cố Duy Nhất, ngày hôm qua, anh còn muốn cho em một cơ hội lựa chọn, em không nắm chắc, cho nên bây giờ em không còn cơ hội, cả đời này cũng không còn cơ hội lựa chọn nữa, em hiểu không?Lựa chọn cái gì?
"Cố Duy Nhất đắm chìm ấm áp trong lòng anh, có chút mù mịt. Khóe miệng Ngôn Mộc khẽ nhếch, con ngươi sáng ngời, thanh âm ưu nhã khoe khoang,"Không có gì, về sau em chỉ cần nhớ mình là người của Ngôn Mộc anh là được rồi.
"Cố Duy Nhất đẩy anh, nhíu mũi nhìn,"Không phải, anh mới là của em, người của em...
"Ngôn Mộc đưa tay nhéo cái mũi nhỏ, cúi người nhìn thẳng, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ mê hoặc thủy quang,"Lặp lại lời vừa nãy một lần nữa, nếu không... anh phải ở đây hôn em.
"Mặt Cố Duy Nhất đỏ lên, khóe mắt liếc về chỗ những học sinh đang chơi bóng rổ kia hiện đang không nể nang quan sát hai người, thật mất mặt, nhưng Ngôn Mộc không có ý định bỏ qua cho cô, gương mặt tuấn tú càng sát lại, Cố Duy Nhất vội vươn tay đẩy ngực anh, nhanh nói,"Em là của anh, người của anh...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!