Chương 39: (Vô Đề)

Mọi người trong lúc nhất thời đều nhìn về Ngôn Mộc, Ngôn, Ngôn tổng.

Chân dài Ngôn Mộc bước đến, người vây xung quanh tự động nhường đường, hộp cơm trên đất rất rõ ràng, thần sắc trên mặt Ngôn Mộc lạnh xuống.

Cố Duy Nhất cảm thấy mình cần phải đánh đòn phủ đầu, vội vàng chớp mắt, không biết làm thế nào không phải là cô nữa, nhưng thật sự là khóc không được, đành phải làm vẻ mặt u oán dự định bổ nhào qua, lại có người vượt lên trước cô một bước, thanh âm ngao ngán,

"Ngôn Mộc, sao anh lại tới đây?"

Vẻ mặt Cố Duy Nhất cứng lại, nhìn về phía Hằng Nhã, cô ta vui vẻ, bộ dáng hiểu biết.

Cố Duy Nhất mím môi, cảm giác mình như uống một ca dấm chua.

Ngôn Mộc thản nhiên nhìn Hằng Nhã một cái, giọng điệu lạnh lùng,

"Ở trong công ty tôi có thói quen được gọi là Ngôn tổng."

Tươi cười trên mặt Hằng Nhã cứng đờ, nhưng chỉ trong chớp mắt lại cười,

"Phải rồi, trong công ty phải gọi anh là Ngôn tổng."

Ý là ra ngoài có thể gọi khác?

Vừa rồi Hằng Nhã làm khó An Khả Thiến, Cố Duy Nhất cũng không quản, dù sao chuyện trong công ty cô chỉ có thể thấy phần nhỏ, ai đúng ai sai cũng không thể nhìn bên ngoài nhưng hiện tại cô vô cùng chán ghét người tên Hằng Nhã này.

Ngôn Mộc không phản ứng lại, con ngươi đen nhìn về phía hộp cơm, giọng điệu không tốt, Đây là chuyện gì?

Không ai dám nói, cũng không đợi người khác nói, Hằng Nhã lại mở miệng,

"Ngôn tổng tới thật đúng lúc, cho chúng ta phân xử, An quản lý nói em làm một phần văn kiện, em..."

An Khả Thiến nghe cô ta thuật lại chuyện xảy ra, sắc mặt có chút trắng bệch.

"... Ngôn tổng, văn kiện này em đã làm xong rồi nhưng An quản lý lại nói không thấy, cô ấy không phải cố ý..."

Sắc mặt Ngôn Mộc càng ngày càng không kiên nhẫn, lạnh lùng cắt đứt nàng, thanh âm lạnh thấu xương,

"Đối với nội bộ các người xảy ra chuyện gì tôi không quan tâm cũng không có hứng thú muốn quản, tôi chỉ muốn biết chuyện hộp cơm này là thế nào, ai nói cho tôi biết?"

Con mắt hẹp dài mang theo lãnh ý lướt qua mặt mọi người mang theo không khí lạnh lẽo, một số người theo bản năng cúi đầu.

Hằng Nhã bị anh cắt lời, có chút ít khó xử, cũng không hiểu nổi Ngôn Mộc, vì cái gì lại chấp nhất với một hộp cơm?

"Ngôn tổng, hộp cơm chỉ là không cẩn thận rớt xuống đất mà thôi, nếu anh cảm thấy tổn hại hình tượng công ty, em cho người quét dọn, cô..." Hằng Nhã chỉ một người, Nhanh đi...

Phó quản lý Hằng... Ngôn Mộc lần nữa lạnh giọng cắt lời, đôi mắt lạnh lẽo sáng quắc,

"Tôi lặp lại lần nữa, tôi chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra, đừng để tôi nói lần thứ ba."

Ngôn Mộc nhìn về phía An Khả Thiến,

"An quản lý, mong cô có thể nói một chút chuyện gì phát sinh?"

Hằng Nhã giận dữ ngậm miệng, hung hăng trừng An Khả Thiến một cái, An Khả Thiến nhìn thoáng qua Ngôn Mộc, lại nhìn Cố Duy Nhất, sắp xếp lời nói,

"Vị tiểu thư này đến đưa cơm cho tôi, bị phó quản lý Hằng..."

Ngừng một cái,

"... Không cẩn thận làm đổ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!