Ho nhẹ một tiếng, Ngôn Mộc lại gần cô,
"Sao lại muốn nấu cơm vậy?"
Cố Duy Nhất cầm muôi từ bếp đi ra, khuôn mặt vui vẻ,
"Từ hôm nay trở đi, em muốn học nấu ăn."
Ngôn Mộc như có như không liếc qua đồ trên bàn,
"Nhưng cũng không cần làm những món giống nhau nhiều đến vậy chứ?"
Cố Duy Nhất đi đến trước bàn ăn, nhìn bảy cái bát trên bàn, khuôn mặt rối rắm,
"Anh nói xem, trứng xào cà chua đơn giản như vậy, em thấy mẹ làm rất dễ, thế nào đến lượt em lại không được? Em cũng không biết anh có khẩu vị thế nào nên làm đủ, có mặn, có ngọt, có cà chua xào nát, có dùng dầu ô liu, tóm lại anh cứ nếm thử, hợp khẩu vị nào chúng ta từ nay đều ăn như vậy."
Ngôn Mộc đến gần mới phát hiện dưới mỗi bát đều viết nguyên liệu, hai mắt Cố Duy Nhất sáng long lanh nhìn anh, đưa cho anh đôi đũa, Anh, nếm thử đi...
Ngôn Mộc lẳng lặng đứng đó, nhìn khuôn mặt mong đợi của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đưa tay nhận đôi đũa. Cố Duy Nhất đột nhiên rút tay lại, kéo anh vào rửa tay, vừa đi vừa nỏi,
"Quên mất, anh có bệnh sạch sẽ, đi rửa tay trước..."
Ngôn Mộc đưa tay sờ sống mũi, cười nhẹ.
Cố Duy Nhất có vẻ vội vàng cho Ngôn Mộc nếm thử tay nghề của mình, đẩy Ngôn Mộc vào toilet, mở vòi nước, rửa tay cho anh. Ngôn Mộc để tùy ý cô, trên tay truyền đến cảm giác non mịn khiến anh phân tâm.
Cố Duy Nhất rửa tay cho anh sạch sẽ, dùng khăn lông lau khô sau đó kéo anh ra ngoài, Mau nếm thử đi.
Để Ngôn Mộc ngồi trước bàn, Cố Duy Nhất đưa đũa cho anh, mình ngồi đối diện, vẻ mặt chờ mong.
Ngôn Mộc định thần, nhìn về phía bàn, nâng đũa, mắt Cố Duy Nhất di chuyển theo đũa của anh. Ngôn Mộc bắt đầu ăn thử từng bát một, vừa rồi anh còn nghĩ, bình thường trứng xào cà chua sao có thể làm ra nhiều vị như thế được, trên thực tế, chỉ có anh không nghĩ tới, không phải Cố Duy Nhất không làm được.
Ăn mỗi bát một miếng xong, Cố Duy Nhất chạy lại gần,
"Thế nào, ăn cái nào được nhất?"
Ngôn Mộc chậm rãi để đũa xuống, quay đầu nhìn cô, đôi mắt anh vốn rất đẹp, hẹp dài, đuôi mắt khẽ hếch lên, lúc mặt lạnh sẽ làm cho người ta rợn người, lúc ôn hòa nhìn người ta sẽ cho cảm giác căng thẳng.
Cố Duy Nhất vội rời mắt, lúng túng ho một tiếng, rồi lại nhìn anh,
"Thế nào, không có cái nào vừa miệng à?"
Ngôn Mộc lắc đầu, chỉ ra giữa bàn, Cái này.
Trên mặt Cố Duy Nhất tràn đầy vui mừng, đưa tay rút tờ giấy bên dưới, hài lòng, Chính nó. Không uổng cô phí công như vậy.
"Ngày mai chúng ta sẽ ăn khoai tây hầm cách thủy, thịt bò..." Cố Duy Nhất đem số bát còn lại bọc nilon để vào trong tủ lạnh.
Sau đó từ bếp mang ra một bát cơm đưa Ngôn Mộc, cười hai tiếng,
"Hiện tại trình độ em có hạn, chỉ có một món, trước tiên anh cứ ăn tạm, chờ em thành tài, em nấu cho anh một bàn đồ ngon, được không?"
Mặt Ngôn Mộc dịu dàng, gật đầu, Được.
"Em thì sao? Sao không ăn?" Ngôn Mộc nhìn cô ngồi đối diện, không có bát đũa, Cố Duy Nhất cười xấu hổ,
"Buổi chiều em ăn no rồi, bây giờ ăn không vào."
Ngôn Mộc gật đầu, không nói gì, cúi đầu im lặng ăn cơm. Cố Duy Nhất ngồi đối diện nhìn anh, Ngôn Mộc ăn cơm không có tiếng động thoạt nhìn lịch sự nho nhã nhưng tốc độ cũng rất nhanh, trong chốc lát ăn hết cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!