Chương 20: (Vô Đề)

Mãi cho đến trở lại Khởi Nguyên, khuôn mặt Cố Duy Nhất vẫn khó coi, Hề Tuyết đứng trước mặt cô,

"Nhất Nhất, làm sao vậy?"

Bàn tay nhỏ của Cố Duy Nhất nắm chặt, nghiến răng,

"Tiểu Tuyết, cô có bao giờ muốn lột da huỷ cốt người khác không?"

Hề Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vén tay áo lên,

"Đi thôi, ai chọc giận cô, tôi đi báo thù giúp cô!"

Cố Duy Nhất nhìn cô ấy một hồi lâu, miệng mím lại, trong nháy mắt đã không còn khí thế,

"Tôi chỉ là nghĩ mà thôi!" Chinh phạt cũng phải có lý do, như cô thì có lý do gì? Chẳng lẽ vì anh cô đối xử khác biệt với một cô gái khác, cô em gái này liền mất hứng?

Nghĩ thôi cũng thấy cố tình gây sự.

Cố tình gây sự? Cố tình gây sự? Cố Duy Nhất gục mặt xuống bàn buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, Hề Tuyết ở một bên ngoan ngoãn chơi điện tử, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười haha.

Cố Duy Nhất liếc mắt, thở dài, anh cô cuối cùng cũng muốn kết hôn, sớm muộn bên cạnh sẽ có một người con gái khác, sẽ đối xử với người đó tốt hơn cô, cười với cô ấy, ôm cô ấy, thân mật với cô ấy. Nghĩ tới những thứ này, nội tâm Cố Duy Nhất như có hàng nghìn mũi dao cắm vào, vừa buồn vừa đau.

Ý nghĩ này thật là không phóng khoáng, Cố Duy Nhất tự giễu, thế nào cũng giống bộ dáng đang ghen của cô gái nhỏ.

Ghen? Cố Duy Nhất sững sờ một cái, một giây sau bị suy nghĩ của mình làm kinh hãi ngã xuống từ trên ghế.

Hề Tuyết bị cô hù dọa máy tính bảng trong tay suýt rơi xuống đất,

"Sao vậy, cô sợ cái gì?"

Cố Duy Nhất theo bản năng nuốt nước miếng, mạnh mẽ lắc đầu, sẽ không, tuyệt đối không, đó là anh của cô, cô sao có thể ăn dấm chua của anh được, không, không thể. Cố Duy Nhất tự thôi miên bản thân, đến trước bàn làm việc xử lí nốt công việc, đem ý nghĩ biến thái này bóp chết từ trong trứng.

Đã là đầu tháng ba, thời tiết bắt đầu ấm lại, năm rưỡi chiều, Cố Duy Nhất sửa sang lại một túi sách, hôm nay thứ bảy, thông thường phải về Cố gia đại trạch ăn cơm, Ngôn Mộc gọi cho Cố Duy Nhất, nói tới đón cô. Cố Duy Nhất rất có cốt khí cự tuyệt, hiện tại cô muốn tránh xa anh.

Đứng ven đường chờ taxi, chán nghịch điện thoại di động, đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm, Chào cô, Nhất Nhất.

Cố Duy Nhất ngẩng đầu, nhìn người đang đi đến, khẽ mỉm cười, Chào. Là đồng nghiệp nam trong tổ hoá trang, bởi vì tên của cô khá đơn giản nên phàm là biết Cố Duy Nhất, dù thân hay không thân cũng đều gọi cô là Nhất Nhất.

Cô ở đây đợi xe?

Vị đồng nghiệp này tên Điền Húc, thường bị Tiểu Tuyết trêu chọc là không giống thợ trang điểm bị gay của Khởi Nguyên.

Cố Duy Nhất gật đầu, Phải.

"Có chút kẹt xe, nếu cô vội, tôi có thể đưa cô về, xe tôi ngay bên kia." Điền Húc như có dũng khí, mặt hơi đỏ.

Cố Duy Nhất khoát tay,

"Không cần, cám ơn anh, xe taxi tới ngay rồi."

"Không phiền, có thể đưa cô đi là vinh hạnh của tôi." Vẻ mặt Điền Húc tràn đầy nhiệt tình.

Cố Duy Nhất mặc dù chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cũng không ngốc đến nỗi nhìn không hiểu nhiệt tình như lửa trong mắt Điền Húc.

Cô lùi ra sau, tiếp tục khoát tay,

"Thật sự không cần, tôi..."

Một chiếc màu đen xe có rèm che dừng bên cạnh Cố Duy Nhất, cô nhìn biển số, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, cười đến vui vẻ,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!