Một tuần sau, việc tang lễ chôn cất đã lo liệu xong.
Nhà họ không làm cỗ mời khách, thứ nhất là người chết oan như vậy, gia chủ
chẳng có tâm trí nào mà mời cỗ; hai là sau khi sự việc xảy ra, rất nhiều họ hàng sợ chuyện này sẽ liên lụy đến mình, chỉ đến nhà họ Hà thăm hỏi
qua quýt một cách tượng trưng, không dám có quan hệ gì với nhà họ Hà.
Lúc gặp hoạn nạn mới càng hiểu rõ lòng người.
Hôm đó, ông cậu họ và mấy vị quan chức nhỏ ở khu phố đến nhà thương lượng với Cam Giai Ninh về việc bồi thường.
Bà mẹ chồng vừa nhìn thấy họ liền bắt đầu khóc than chửi bới, Cam Giai
Ninh liền khuyên bà lên lầu, cô khẽ cười thầm, tất cả mọi việc sẽ do bà
chủ hiện tại là cô đảm đương.
Một vị quan chức thận trọng thăm dò:
"Chị xem… khi nào nhà chị có thể trao đổi về… về vấn đề bồi thường cho chồng chị."
Cam Giai Ninh điềm tĩnh đáp:
"Số tiền cụ thể phải không?"
À… vâng.
Cam Giai Ninh cười nhạt:
"Trong các vị, vị nào có thể quyết định được?"
Cái này… Mấy người nhìn nhau, tất cả bọn họ đều chỉ nắm giữ những chức
vặt, làm gì có tư cách phán quyết, những vị quan to có quyền quyết định
tất nhiên đều không muốn đến làm cái việc động viên tư tưởng, một trong
số họ suy nghĩ một lúc rồi nói,
"Chị có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi về sẽ trình với lãnh đạo bàn bạc."
Cam Giai Ninh nói dứt khoát:
"Tiền bồi thường cho chồng tôi ít nhất là hai trăm nghìn tệ, thiếu một xu cũng không xong."
Nghe vậy, cả mấy vị ngồi đó đều thở phào nhẹ nhõm, họ vốn đã bàn trước với
nhau, quyết định là nếu đối phương đòi quá cao, thì thế nào cũng phải
mặc cả để giảm mức bồi thường tử vong xuống dưới năm trăm nghìn tệ.
Không ngờ đối phương mở lời lại chỉ đòi có hai trăm nghìn tệ, thế không
phải là hời quá hay sao?
Một người trong số họ lập tức đứng lên
cả quyết:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!