Chuông điện thoại di động reo mãi, Từ Tăng nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cầm máy lên nghe.
Giọng một người đàn ông trầm trầm từ đầu kia vọng đến:
"Cam Giai Ninh thế nào rồi?"
"À… lâu lắm rồi ông không gọi cho tôi đấy, thế nào, công việc vẫn thuận lợi chứ?"
Người đàn ông không trả lời, chỉ lặp lại câu hỏi:
"Cam Giai Ninh thế nào rồi?"
Từ Tăng thở dài, đáp:
"Thôi được rồi, sao ông biết?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi lên mạng thấy các bạn cùng lớp đều nói đến."
Ồ… Từ Tăng thốt ra một tiếng đầy ẩn ý, vội nghĩ xem tiếp theo sẽ phải đối
phó thế nào, đành bảo,
"Sao ông không hỏi tôi, tại sao tôi lại không nói cho ông biết chuyện này nhỉ?"
"Tất nhiên là ông sợ tôi lo lắng nên không nói. Mà này, Cam Giai Ninh thế nào rồi?"
Lại nữa, Từ Tăng không còn cách nào khác,
"đằng nào cậu cũng biết chuyện, đúng là nhà Cam Giai Ninh gặp chuyện không may."
"Chồng cô ấy, Hà Kiến Sinh làm sao mà chết?"
Đột tử vì bệnh tim.
"Sao lại trùng hợp thế, bệnh tim phát tác đúng lúc ở trong đồn công an?"
"Ông… ông biết là chồng cô ấy bị tạm giữ ở đồn công an à?"
Biết.
Từ Tăng khẽ mím môi, mặc dù không trực tiếp đối mặt với người ở đầu bên
kia điện thoại, gương mặt anh vẫn lộ ra vẻ lúng túng, anh không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để kể toàn bộ sự việc cho nhẹ nhàng, tự nhiên
nhất.
Ở cơ quan, anh là lãnh đạo bậc trung, ở huyện cũng được coi là
nhân vật có vị thế, nhưng anh không biết phải làm thế nào với người bạn
này.
"Sao ông không nói gì? Đang nghĩ cách để lừa tôi hả?" Người đàn ông hỏi.
"Ông nghĩ đi đâu thế," Từ Tăng lập tức phủ nhận,
"Tôi mà lại lừa ông? Tôi làm sao lừa được một tiến sĩ có chỉ số thông minh một trăm sáu như ông?"
"Rồi, thế thì ông nói cho tôi biết, Hà Kiến Sinh làm sao mà chết?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!