Bạch Cẩn Chi run tay:
- Anh muốn anh của tôi làm gì?
Tống Hi vài bước đi qua, nâng lên cằm Bạch Chân, hung hăng cười:
- Cải tạo lao động.
Kháo! Bị bác sĩ trêu chọc!
Chỉ biết em trai tiện nghi đem hắn quải đi ra không phải chuyện tốt, sẽ không phải đem hắn bán đi chứ! Có cần ác như vậy hay không a, không phải chỉ là một cái thận sao, lại không bắt hắn trả! Kháo, còn nắm, bác sĩ lưu manh này quả nhiên ngấp nghé sắc đẹp của hắn!
Bạch Chân vung nắm tay quyết đoán đấm thẳng vào mắt Tống Hi.
Tống Hi vung tay, Bạch Chân nhất thời biến thành ám khí cơ thể người hướng em trai của hắn bay qua.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Đau quá, ca mau dời cùi chỏ!
Tống Hi ngồi bên cạnh, đánh :
- Bổn phòng khám mới tăng nghiệp vụ bao sinh nhi đồng, hoan nghênh quang lâm.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Hắn nhất định là đi lộn chỗ, nhất định!
Bạch Chân đứng lên tay run run chỉ vào Tống Hi:
- Bác, bác sĩ, làm sao anh làm được?
Cầu bái sư, cầu ôm đùi, cầu đánh bạo em trai của hắn!
Bạch Cẩn Chi kêu rê, n vài tiếng.
Tống Hi vẫn kiên trì đánh :
- Bao sinh con, thật sự không thử một chút sao?
Hiện tại xem ra cậu vẫn rất cần đi Bạch đệ đệ!
Bạch Cẩn Chi chậm một lúc lâu mới bò dậy, trên trán tuôn mồ hôi lạnh, vạn phần hối hận chính mình ngàn dặm xa xôi lừa anh trai ra cửa cầu thầy. Không biết hiện tại có thể vung tay bước đi hay không, dù sao còn chưa trả tiền – nếu anh trai phản kháng, đánh ngất xỉu kéo đi.
Tống Hi vỗ vỗ vai Bạch Cẩn Chi, lời nói thấm thía:
- Nghĩ nhiều lắm sẽ đau nửa đầu.
Khóe miệng Bạch Cẩn Chi vừa kéo, thật sự cảm thấy đầu mơ hồ đau lên.
Tống Hi ngồi xuống, nói:
- Đau nửa đầu, có trị hay không?
Bạch Cẩn Chi yên lặng không nói gì, đợi người báo giá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!