Tống Hi nói:
- Hiện tại cậu đã có thể ăn một chút đồ vật, lẽ ra tôi mang tới một khối khoai tây một khối thịt thỏ. Đội trưởng nhà cậu dùng thân phận người ngoài ngành nói cậu vẫn chưa thể ăn thịt. Cho nên thịt bị hắn ăn, đem khối khoai tây chẻ đôi đưa cho cậu.
Hai tay Đường Cao cầm đĩa nhỏ muốn khóc.
Rốt cục có thể ăn thực vật bình thường của nhân loại!
Lại có thể khấu trừ thịt thỏ của hắn, đội trưởng có thể đừng vô nhân đạo như vậy hay không!
Nguyền rủa anh năm nay không có được bạn gái!
Nguyền rủa anh sang năm có thật nhiều bạn gái! Khuôn mặt ma quỷ! Dáng người quỷ dạ xoa!
Hai khối khoai tây Đường Cao chỉ dùng răng cửa chậm rãi cọ xát làm thịt, vừa ăn vừa nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hi:
- Ăn ngon!
Tống Hi nói:
- Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.
Đường Cao nức nở, chỉ có hai khối nhỏ mà thôi, còn là bị đội trưởng cắt ra!
Sắp xếp xong người bệnh, an bài Mục trưởng quan quét sân rửa sạch chuồng dê cho dê cùng thỏ ăn, bản thân Tống Hi cũng xuống ruộng.
Một cuốc đi xuống, tầng đất vẫn là khô khốc.
Tống Hi có chút bận tâm. Trước đó vài ngày tuyết tan tạo thành cái rãnh nhỏ cũng đã sắp cạn tới đáy, bốc hơi quá nhanh, mưa không đủ, năm nay mùa màng chỉ sợ cũng không tốt lắm.
Tống Hi lo lắng có nên đào một cái giếng sâu ngay trên ruộng vườn của mình hay không.
Bên này người không nhiều lắm, gần nhất cũng chỉ có ba bốn gia đình. Một nhà là một đôi vợ chồng già không có con cái, một nhà là gia đình quả phụ mà hắn hàng năm đi qua mua gà.
Mấy năm trước khô hạn mực nước quá thấp, giếng nước gần bên cũng không xuất nước, mấy gia đình đều từ trong giếng sâu ở sân sau nhà Tống Hi bơm nước thông qua. Khi đó sân sau còn chưa xây tường viện, chỉ dựng hàng rào, dùng nước còn phương tiện, dùng ống nước cũng tiết kiệm tiền hơn là đào giếng.
Cha nuôi thiện tâm, cho bắt ống nước nhiều năm mãi tới khi mực nước dâng lên mới bắt đầu xây tường viện.
Hiện tại nếu đào giếng sâu, trải lên ống dẫn ngầm, không chỉ riêng mình tưới nước phương tiện còn có thể chiếu cố một chút hai hộ gia đình không có cột trụ nương nhờ kia.
Còn đang kế hoạch đào giếng, đầu bờ ruộng có thôn dân khiêng cuốc đi ngang, những người kia chứng kiến động tác mới lạ của Tống Hi thì có chút lắc đầu, liền ở bên cạnh trầm mặc làm lên.
Tống Hi vuốt mặt, cũng không biết mình nên cự tuyệt hay nên tiếp nhận. Mùa này mỗi nhà cũng không có ai nhàn rỗi.
Một hán tử khoảng ba mươi tuổi gọi Tống Hi:
- Tiểu Tống, đi khiêng phân hóa học, nhân lúc có nhiều người chỉ cần dùng nửa ngày là làm xong cho cậu, đỡ phải một mình cậu kéo dài công việc, nhìn cũng sốt ruột.
Tống Hi cực kỳ bất đắc dĩ.
Hắn không phải kéo dài công việc, hắn đã thật cố gắng. Tuy nói hắn làm việc thô một chút, nhưng vẫn cam đoan tốc độ, dù sao chút lao động chân tay như vậy còn chưa làm mệt được hắn.
- Tiểu Tống ca, tôi đi với anh về nhà khiêng phân hóa học.
Lý Bảo Điền đến làm giúp, vừa nhìn có nhiều người như vậy nhất thời liền vui vẻ, lôi kéo Tống Hi chạy về nhà. Có nhiều tráng lao động làm giúp nếu không cần mới là người ngu! Trong thôn có nhiều gia đình như vậy, nhà ai không nhận qua ân nghĩa của hai cha con Tống gia chứ!
Giúp chút việc nhà nông thì thế nào, nhiều người, cũng không mất bao nhiêu thời gian!
Tống Hi khiêng hai bao phân, hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!