Chương 32: (Vô Đề)

Không bao lâu ngoài cửa có tiếng xe vang, binh sĩ giáp nháy mắt nghiêm túc lên, chờ xuất phát.

Tống Hi nhìn về hướng quân dụng Hammer ngoài cửa lớn.

Cửa xe vừa mở ra, một đoàn mao nắm tuyết trắng khổng lồ nháy mắt lăn đi ra.

Ánh mắt Tống Hi bá một chút liền sáng.

Khuôn mặt nghiêm túc của binh sĩ giáp nhất thời biến đổi, khom người hướng mao nắm ngoắc:

- Victor, bên này, bên này, Trầm ca nhớ cậu muốn chết!

Victor cực kỳ nhanh vọt vào trong sân, chạy tới cách binh sĩ giáp không xa mạnh mẽ nhảy lên.

Binh sĩ giáp dang rộng hai tay chờ mong ôm lấy Victor thân ái.

Victor trực tiếp lướt qua đỉnh đầu binh sĩ giáp, đồng thời hai chân sau mạnh mẽ đạp một cái, chuẩn xác rơi vào trong lòng Tống Hi. Ngăn trở tiểu Đa tìm phá hư bác sĩ, đều là người xấu!

Tống Hi đem con chó mập ôm vào lòng, trong mắt đều là ý cười.

Binh sĩ giáp nằm úp sấp mặt dưới đất, đầu nâng lên, hai dòng máu mũi mãnh liệt mênh mông.

Mục Duẫn Tranh nhìn xem thân hình Tống Hi vững vàng không nhúc nhích, nhìn nhìn lại chiến hữu ngu xuẩn bị con chó mập đá gục xuống, yên lặng quay đầu.

Một trăm năm mươi cân thể trọng hơn nữa còn chạy băng băng đụng tới, lực đánh vào tới như vậy mà hạ bàn vẫn ổn, mẹ nó, Tống bác sĩ quả thật không phải là người!

Tống Hi ôm con chó mập đi vào nhà, cực kỳ vui mừng:

- Tiểu Đa đi vắng, mấy ngày nay cơm thừa thật nhiều, sớm đến vài ngày thì tốt rồi, thịt hoẵng đã ăn hết, cha cậu đôn thịt hoẵng ăn thật ngon đâu!

Hai chân trước của Victor bái trước ngực Tống Hi, tỳ cằm lên vai hắn, nhìn qua cha của nó:

- Gâu gâu gâu!

Cha, tiểu Đa muốn ăn thịt hoẵng!

Mục Duẫn Tranh giả bộ không phát hiện, ngồi xổm xuống trạc trạc chiến hữu ngu xuẩn nằm rạp dưới đất không dậy nổi, có chút lo lắng:

- Còn sống không?

Binh sĩ giáp yên lặng giả chết.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Một con chó đều có thể đem cậu làm gục xuống, trở về huấn luyện gấp bội.

Binh sĩ giáp tiếp tục giả vờ chết.

Nhìn theo một người một chó đi xa, Mục Duẫn Tranh nói:

- Đương nhiên, có thể tuân theo lời dặn của bác sĩ.

Binh sĩ giáp nháy mắt đứng dậy, vội vàng kính lễ, nhanh chân chạy ra cửa. Chảy nhiều máu mũi như vậy, nếu không chạy sẽ bị rót thuốc! Thuốc của nam thần cũng không phải gió to cạo tới, cần tiết kiệm!

Mới chạy tới cửa lớn, chỉ nghe nam thần nói chuyện:

- Đứng lại.

Đầu gối binh sĩ giáp mềm nhũn, nhất thời chạy không nổi. Hắn cứng ngắc quay đầu lại, chứng kiến nam thần cũng không bưng thuốc, lúc này mới thấy yên lòng. Mới vừa thả lỏng chỉ thấy trong tay nam thần có thêm cây ngân châm thật dài, sau đó bàn tay nam thần nhoáng lên, đâm nhiều lỗ trên người hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!