Chương 28: (Vô Đề)

Thử máu, rút máu, truyền máu.

Nghiệm máu xong Tống Hi trước hết cầm hai xấp tiền cấp cho thôn trưởng.

Chờ rút máu xong thôn trưởng đem tiền phân phát xuống, hán tử hiến máu cầm tiền không nhịn được bật cười lên.

Tống Hi nhìn thấy có chút chua xót.

Ở bên ngoài hiến máu thật phổ biến, ở trong tiểu địa phương lại vừa vặn trái ngược. Hai năm trước trường trung học trong trấn yêu cầu giáo viên hiến máu, nguyên tắc tự nguyện, 200ml thì trường học trợ cấp tám trăm đồng, nhưng lại không có một người nào đi báo danh.

Cuối cùng hiệu trưởng đi đầu, cưỡng chế chỉ định vài giáo viên trẻ tuổi hiến máu. Đầu thôn trong nhà Lý Đại Quý có đứa con út mới tốt nghiệp trung cấp giáo viên được nửa năm, hiến xong máu về nhà mẹ của hắn nhất thời khóc thảm thiết, mỗi ngày đều làm đồ ăn bổ dưỡng cho con út không nói còn đem tám trăm đồng giấu kín, nói đứa con bán máu đổi lấy tiền dù chết cũng không được động, phải bồi nàng tiến quan tài.

Lần này Tống Hi chọn người cũng lưu ý một chút, lưu lại mấy người đều có thân thể khỏe mạnh gánh nặng gia đình lại lớn.

Xử lý xong việc này Tống Hi quay về phòng, lên giường trùm mền nằm ngủ.

Con hoẵng được đặt trên bếp lò phía đông đôn, Mục Duẫn Tranh để chiến hữu ngu xuẩn đi nhóm lửa, chính mình đi ra cửa sau quanh quẩn đi ra ngoài.

Vào lúc giữa trưa, tận sâu trong cánh rừng vang lên trận tiếng súng dày đặc.

Tống Hi lặng lẽ mở mắt, lại nhắm mắt, lật người ngủ tiếp.

Buổi chiều hai giờ tỉnh lại, Tống Hi xuống lầu rửa mặt, chỉ thấy Mục Duẫn Tranh ngồi ngay ngắn bên bàn hai tay ôm một chân hoẵng cắn ngon lành.

Tống Hi nói:

- Tôi muốn sáu tấm da sói.

- Được.

Mục Duẫn Tranh hàm hồ ứng tiếng, chuyên tâm cắn chân hoẵng. Mùa này thịt hoẵng thật thơm, nhưng hơi gầy, không mập mạp như mùa thu.

Binh sĩ giáp ngưỡng mộ nhìn nam thần mới xuất lô, đem chân hoẵng lớn nhất mà mình đánh bạo cướp từ trong tay đội trưởng hung tàn lấy ra, hai tay dâng lên:

- Nam thần, thỉnh nhận lấy..

Ánh mắt Tống Hi dời qua đầu gối của binh sĩ giáp.

Binh sĩ giáp lại cảm thấy đầu gối tê rần, nháy mắt im tiếng.

Tống Hi không chút khách khí tiếp nhận phụng dưỡng cắn lên, nhìn qua Mục Duẫn Tranh:

- Tiểu Đa đâu?

Mục Duẫn Tranh:

- Có nhiệm vụ.

Tống Hi nói:

- Tay nghề phát triển.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Phát triển cái rắm! Lão tử của hắn còn chưa nếm qua hắn làm cơm!

Binh sĩ giáp lập tức nịnh nọt:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!