Chương 19: (Vô Đề)

Mục Duẫn Tranh mắt sắc chứng kiến một góc tiền giấy cùng pháo lộ ra, gật gật đầu, không hé răng.

Victor vô thanh vô tức đi theo phía sau Tống Hi.

Tống Hi đem Victor đá trở về:

- Tôi đi viếng mồ mả cha tôi, cậu cùng cha cậu ăn tết!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Lời này nghe sao thấy là lạ..

Victor bị đuổi đi trở về, cùng cha của nó đối diện một lát, thật sự không có gì để trao đổi, liền nằm úp sấp trên tấm thảm của mình ngủ gà ngủ gật.

Mục Duẫn Tranh một mình, lại ở một địa phương không có bất kỳ phương tiện gì giải trí, sách đều là sách thuốc xem mà không hiểu, càng thêm nhàm chán, liền kéo ghế dựa gom cạnh bếp lò, ấm áp dễ chịu, cũng bắt đầu buồn ngủ.

Tống Hi đi cúng mộ xong trở lại thì thấy một người một chó đang ngủ gà ngủ gật.

Mục Duẫn Tranh bừng tỉnh, nhìn về phía Tống Hi.

Tống Hi cẩn thận lật thuốc trên bếp lò, nói:

- Chờ uống xong thuốc hãy ngủ tiếp, tôi vừa đổi phương thuốc.

Mục Duẫn Tranh:

- Thuốc của tôi, thật mắc sao?

Ngữ khí nghi vấn, biểu tình khẳng định.

Tống Hi nhất thời thịt đau:

- Cho nên nói anh nhanh chóng đem tiểu Đa lấy thân báo đáp đi! Nhiều thêm vài người như anh, tôi nhất định sẽ phá sản!

Hiện tại cha nuôi cũng đã mất, cha nuôi danh khí lớn, luôn có người cầm số tiền lớn đến mời chữa bệnh. Làm nghề này càng già càng nổi tiếng, hắn còn trẻ, lại chưa từng được đi học, không có giấy phép, sau này cũng không cách nào ra ngoài tìm việc làm.

Không có một đám khách coi tiền như rác, hắn không có tiền mua dược tài, còn lấy cái gì chơi bộ binh sĩ miễn phí hay đi chữa bệnh vùng núi nghèo khó đây? Hành nghề y tế thế cũng cần có tư bản!

Mục Duẫn Tranh trầm mặc.

Victor khẳng định không thể cấp cho, người bệnh có tiền thật sự có thể giới thiệu vài người.

Tống Hi vừa nghe càng thịt đau:

- Tôi không giấy phép.

Không giấy phép làm nghề y là không đúng, nếu làm không tốt sẽ trêu chọc họa cho mình.

Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn Tống Hi một cái, không nói chuyện lại ghi tạc trong lòng. Y thuật của tiểu Tống thầy thuốc rất giỏi, mới qua vài ngày đã làm cho người bị trúng hai phát đạn như hắn có thể hoạt động vui vẻ, hai chén thuốc hoàn toàn tiêu diệt một đống mụn hủy hoại dung nhan.

Còn có gia quy quân nhân miễn phí, nhân tài như vậy tuyệt đối không thể lãng phí! Ngẫm lại những chiến hữu sau khi giải ngũ chỉ có thể mang theo một thân bệnh ngao qua ngày, Mục Duẫn Tranh sụp mắt, hung hăng siết chặt nắm tay.

Nấu thuốc xong Tống Hi bưng cho Mục Duẫn Tranh:

- Uống xong đi nằm ngủ đi, đừng chờ giao thừa, ngày mai còn phải dậy sớm, bằng không sẽ bị nhi đồng đến chúc tết trong thôn ngăn trong chăn mền.

Victor nằm chổng vó trên thảm ngủ thật ngon lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!