Chương 17: (Vô Đề)

Mục Duẫn Tranh yên lặng quét sân.

Tống Hi chẻ củi, rất nhanh bổ ra một đống nhỏ.

Victor ngậm từng khối bỏ vào bên cạnh bếp lò nơi phòng phía đông.

Tống Hi sờ sờ đầu Victor, cực kỳ vui mừng:

- Tiểu Đa nhà chúng ta thật giỏi! Ngoan, cho cha của cậu đôn xương sườn ăn.

- Gâu gâu gâu!

Victor cực kỳ hưng phấn.

Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn một người một chó ôm nhau cọ tới cọ lui, phất phất cây chổi trong tay, hận không thể đem hai đồ vật chướng mắt kia trạc xiêng ném ra ngoài.

Ở trong nhà này, tiểu Tống thầy thuốc là lão đại, Victor là lão nhị, hắn là lão tam. Mục Duẫn Tranh càng thêm khắc sâu nhận thức sự thật hung tàn chính là địa vị của mình thấp nhất trong nhà.

Cơm trưa phong phú làm cho Tống Hi hết sức hài lòng. Nếu không phải người này đến cầu cứu, chỉ sợ hiện tại mình chỉ có thể một người cô đơn xuyến cái lẩu. Hiện tại thật tốt, có binh sĩ sai sử, có con chó lớn bồi chơi.

Lòng cao hứng, Tống Hi đem nguyên bát thịt bò kho tàu đổ vào chậu của Victor.

Mục Duẫn Tranh yên lặng thu hồi đũa, ở dưới bàn đạp con chó ngày càng mập kia một cước.

Victor ngậm chậu xê dịch tới bên chân Tống Hi, dời khỏi phạm vi công kích của đại chân dài phá hư cha.

Thưởng cho chó xong, cũng nên tỏ vẻ với binh sĩ, Tống Hi nói:

- Thương thế của anh cũng tốt rồi, nếu không vội rời đi thì qua mười lăm chờ trời ấm một chút tôi giúp anh điều dưỡng nội thương trên người.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc, hỏi:

- Cần bao lâu?

Tống Hi nói:

- Ba năm ngày cũng được, năm ba tháng cũng không sao, ba năm năm đều có thể.

Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi.

Tống Hi nói tiếp:

- Nhìn xem anh muốn trị bao nhiêu tiền.

Mục Duẫn Tranh nhíu mày.

Tống Hi nói:

- Hiện tại còn trẻ tuổi nên không lộ ra, theo tổn thương trên người anh, cho tới bốn mươi tuổi ba năm vạn không đau không ngứa, ba năm mười vạn đánh thắng được lưu manh, ba năm trăm vạn một ngày đùa giỡn lưu manh bảy lần.

- Vậy ba năm trăm vạn a, dù sao nhà cậu tính quân nhân miễn phí.

Mục Duẫn Tranh hơi nhếch khóe môi.

Tống Hi yên lặng cúi đầu, bưng bát bái cơm. Vừa rồi hắn chưa nói gì, cái gì cũng chưa nói! Như thế nào lão đầu tử tùy tay liền chữa cho người giàu có, nhưng tới hắn thì lại phải miễn phí! Gia quy không tốt, cần sửa!

Ăn hết cơm trưa, nghỉ một lát, Tống Hi cầm nguyên vật liệu chuẩn bị làm vằn thắn.

Phong tục bên này ăn tết cần một ngày ba bữa. Giữa trưa ba mươi thật phong phú, buổi tối sủi cảo, sáng mùng một ăn sủi cảo há cảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!