Chương 4: Đứa Con Hoang

Lúc chạng vạng, Vệ Bà cuối cùng mở ra cửa phòng ngủ, đem Khương Hằng thả ra.

"Vệ Bà, người nọ bị nương ta giết rồi sao?" Khương Hằng lập tức hỏi.

Vệ Bà kéo ra cửa tủ quần áo của Khương Hằng, lấy ra một bộ áo trong quần dài tuyết trắng ở trên người Khương Hằng hơi ước chừng, lại lấy ra một bộ trung y rộng hơn may cho Khương Hằng hồi năm trước.

Khương Hằng cũng không thích bộ đồ màu sắc hơi tối này, hơn nữa lại rộng thùng thình cho nên vẫn luôn không thích mặc.

Làm cái gì vậy?

Khương Hằng nói,

"Cho Cảnh Thự mặc sao?"

Khương Hằng đại đa phần thời điểm đều sinh hoạt ở trong một thế giới không chút tiếng động, mẫu thân trừ phi cần thiết, rất ít khi cùng nó nói chuyện với nhau, Vệ Bà lại là cái người câm, nhưng nó đã thành thói quen từ trong hành động của người khác, suy đoán sự kiện sắp phát sinh.

Nó đuổi theo Vệ Bà đi ra ngoài, quả nhiên, trong phòng tắm đặt nước ấm khói bay mờ mịt, Cảnh Thự đứng ở trong phòng, chuẩn bị tắm rửa.

"Cảnh Thự, huynh tên Cảnh Thự, đúng không? Huynh không có việc gì đi!" Khương Hằng vội đẩy cửa đi vào, Cảnh Thự nghiêng đầu thoáng nhìn nó, cũng không tránh nó, ngay trước mặt nó cởi quần áo.

Vệ Bà đặt xuống quần áo sạch sẽ lấy từ chỗ Khương Hằng, sau đó lại đi ra ngoài.

Khương Hằng nhất thời chưa nghĩ kỹ, vì cái gì mẫu thân một khắc trước cầm đoản kiếm muốn giết tiểu dã nhân này, ngay sau đó lại đánh mất ý niệm.

Ta tới giúp huynh.

Khương Hằng nói.

Cảnh Thự ngồi ở trên băng ghế nhỏ, trên người trần trụi, một vòng một vòng mà cởi bỏ băng vải trên cẳng chân, trên mắt cá chân, lòng bàn chân tất cả đều là máu, dính vào nhau, miệng vết thương trên đầu gối còn đang sinh mủ, Khương Hằng vừa nhìn liền cảm thấy đau, hỏi:

"Sao lại bị thương nặng như vậy?"

Bị chó sói cắn.

Cảnh Thự rốt cuộc mở miệng, nói với Khương Hằng câu nói đầu tiên.

Khương Hằng: !!!

Khương Hằng dù chưa thấy qua việc đời, nhưng mọi chuyện trên đời này cơ hồ đều đã từng từ trong sách đọc được qua.

Ta biết, Khương Hằng nói,

"Nhà Tấn có một người, tên là Đông Quách tiên sinh......"

Khương Hằng đối với Cảnh Thự kể chuyện ngụ ngôn của Đông Quách tiên sinh cùng chó sói kia, Cảnh Thự nghe được có chút mê mẩn, một thân trần trụi, liền ngồi ở trên băng ghế nghe chuyện xưa.

Cuối cùng, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân Vệ Bà, Khương Hằng mới nhớ lại chuyện tắm rửa này, thúc giục nói:

"Không nóng nữa, đi vào tắm thôi."

Cảnh Thự đứng dậy, lúc đứng lên so với Khương Hằng cao hơn nữa cái đầu, Khương Hằng dùng băng ghế lót cho y, để y bước vào bồn tắm.

Một tay thử qua nước, với nó mà nói thì vừa lúc, nhưng Cảnh Thự bước vào, lại đau đến giật mình một cái —— trên người y miệng vết thương quá nhiều, trên vai, trên lưng, trên mu bàn tay đều có miệng vết thương, không ít chỗ còn đang bưng mủ.

Khương Hằng có chút lo lắng mà nhìn, Cảnh Thự lại như không có việc gì, cào cào tóc rối bời.

Khương Hằng cầm bố kỳ cùng sơ mướp thấp giọng nói:

"Ta kỳ cho huynh, Vệ Bà động tay đau lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!