Hôm sau, Khương Hằng được an bài ở trong cung Trịnh phủ Thái Tử, nước Trịnh chính là ở khi Tấn Vương còn tồn tại, chư hầu cổ xưa kế thừa chính thống của vương triều Đại Tấn, họ Triệu được phong ở bên bờ Đông Hải đã có hơn 400 năm, gạch cùng ngói trong cung, ở giữa mở ra bốn đường, bức tường thiên tử ban cho, cùng với tám tòa đỉnh lớn được cung phụng trước tông miếu, kết cấu cùng vương đô Lạc Dương gần như tương đồng.
Ở chỗ này, Khương Hằng luôn có loại cảm giác quen thuộc, mỗi một ngọn cây cọng cỏ trong cung Trịnh, đều làm hắn nhớ tới những ngày cùng Cảnh Thự ở Lạc Dương năm năm trước.
Mà chỗ tương tự làm người ngạc nhiên, còn ở trong triều đình Thái Tử Linh, tràn ngập hơi thở cổ hủ cùng cứng nhắc.
Sau khi tiến vào phủ Thái Tử, Khương Hằng liền tự nhiên mà vậy trở thành một trong môn khách của Thái Tử, ngồi ở trong một đám phụ tá, giúp y sửa sang lại công văn chính vụ từ các nơi trong cả nước trình đến vương đô.
Thái Tử Linh môn khách có hơn 400 người, phần lớn không được vào màn, người chân chính hiệp trợ chính vụ, bất quá ít ỏi 35 người.
Khương Hằng bởi vì ở trong một chuyện thu dụng dân chạy nạn lập được công lớn, phá cách ở ngoài 35 người, tới gần một bên rèm cửa, được đến một cái bàn, một vị trí.
Ngươi tên La Hằng?
Một người bên cạnh nghiêng người nói.
Khương Hằng lễ phép gật đầu, đối y đưa ra mộc bài của mình. Đối diện lại một người môn khách nói: Mới tới à.
Khương Hằng đáp:
"Phải, còn thỉnh các vị đại nhân chiếu cố."
Khương Hằng nghe ra được những môn khách này đến từ các quốc gia, hoặc có trong nước chiến loạn không chịu nỗi quấy nhiễu; hoặc có bị quan liêu trong nước xa lánh đến Trịnh kiếm ăn. Trong đó người hai nước Lương Trịnh nhiều nhất, khi đàm luận mang theo khẩu âm địa phương.
Tiếp theo là người Đại cùng người Dĩnh. Môn khách từng người kết đảng, nước Lương một đám, nước Trịnh một đám, số ít Dĩnh Đại kết thành một đám, xuất hiện ba tiểu đoàn thể.
"Ngươi là người ở nơi nào?"
Lại có người hỏi.
Người Dĩnh. Khương Hằng đáp.
Đối diện có người đang bắt con rận lười nhác nói chuyện, lại có người quần áo bất chỉnh, giữa ban ngày còn uống rượu.
"Ngươi chính là người tụ tập lại mười hai vạn người, uy hϊếp Tế Châu mở cửa thành, tuyên bố muốn cướp lúa mạch trong nước kia a." Một người nam nhân quần áo tả tơi, lôi thôi lếch thếch mặt đầy chòm râu nói.
Mọi người sôi nổi nở nụ cười.
Khương Hằng đáp: Phải, chính là ta.
Bên cạnh lại có một thanh niên trào phúng nói:
"Nghe nói Thái Tử Linh ngày gần đây, thường xuyên đi gặp ngươi."
Khương Hằng bỗng nhiên cảm thấy, đám người này giống như hậu cung tranh sủng ở trong sách.
"Cũng không thường tới." Khương Hằng nói.
"Điện hạ mỗi khi đưa tới một môn khách," nam nhân lôi thôi đối diện kia lời nói thấm thía, nhắc nhở nói,
"Đều là lễ ngộ có thừa, chờ đi, lại qua một thời gian, ngươi cũng sẽ giống như chúng ta, không người hỏi thăm."
Giọng nói vừa ra, mọi người liền an tĩnh lại, chỉ nghe nam nhân lôi thôi kia thuận miệng hát một đoạn, điên điên khùng khùng, đều là
"Không người hỏi thăm, không người hỏi thăm......" Linh tinh tiếng địa phương đất Việt.
Lúc này, Thái Tử Linh chậm rãi đi vào, bên người đi theo một người võ tướng triều đình.
Mọi người liền dừng nói chuyện, sôi nổi đối Thái Tử Linh thăm hỏi, đối võ tướng miệng xưng Xa tướng quân kia. Lúc vào thành, Khương Hằng đặc biệt hỏi thăm qua, nước Trịnh có hai gã Thượng tướng quân, một là Long Vu; hai là Xa Không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!