La Tuyên nhìn cây mây bò trên vách tường loang lổ xuất thần, thuận miệng nói:
"Thôn Phong Lâm, là bị hủy vào trận đại chiến đầu tiên hai nước Dĩnh Đại."
Khương Hằng thấp giọng nói:
"Cha mẹ ngươi cũng đã chết sao?"
La Tuyên đáp:
"Nương ta sinh bệnh, cha ta đi mời đại phu cho nàng sau đó lại không trở về, nghe nói bị Đại quân bắt đi làm khổ dịch. Nương đợi ba ngày, cái trán nóng đến bỏng, sau đó nằm trên cái giường kia chết đi."
Khương Hằng quay đầu, thấy một cái giường xập xệ ở góc tường.
La Tuyên xuất thần nói:
"Còn lại ta cùng với đệ đệ, sống nương tựa lẫn nhau."
Khương Hằng nói:
"Ngươi còn có đệ đệ sao?"
La Tuyên đáp:
"Nó tên La Thừa, nhỏ hơn ta sáu tuổi, lúc ấy nó cũng lớn trạc như ngươi, nhưng chỉ cao chừng này."
Khương Hằng không nói gì, chỉ thấy La Tuyên không chút để ý mà giơ cái tay ra hiệu.
Khương Hằng hỏi: Sau đó thì sao?
Hắn nghĩ thầm có lẽ không nên hỏi, La Tuyên lại không sao cả, phảng phất chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ, đến nỗi người lắng nghe là ai đối với y mà nói cũng không quan trọng.
"Sau lại, Dĩnh quân tới," La Tuyên thanh âm phảng phất bị hãm ở trong một giấc mộng,
"Trong thôn người bị gϊếŧ không ít, bọn chúng khắp nơi cướp bóc, khi gặp phải người liền gϊếŧ...... Vì bảo hộ nó, ta đem nó đặt ở hầm sau phòng, bên trong cũng có đủ nước và đồ ăn, có thể cho nó ăn một tháng."
Khương Hằng: ......
La Tuyên thoáng nhìn Khương Hằng, lại nói:
"Sau đó, người trẻ tuổi trong thôn tập kết lại, dự tính vào ban đêm gϊếŧ sạch quân Dĩnh, dù không gϊếŧ hết cũng gϊếŧ vài người, dẫn bọn chúng đi. Nhưng có người bán đứng chúng ta, sau đó ta cũng cùng nhau bị bắt."
Khương Hằng nhìn tay trái La Tuyên, La Tuyên nâng tay lên, nhìn vảy trên tay, nói:
"Năm ấy ta mới vừa mười bốn, chưa bái nhập sư môn."
Khương Hằng nói: Sau lại thế nào?
La Tuyên đáp:
"Ta làm lao dịch cho Dĩnh quân, sống không bằng chết ước chừng một năm, cuối cùng tìm được cơ hội trốn ra ngoài, sau khi về đến nhà, thấy phòng sau tường bị sụp đè ở trên cửa hầm, đống gạch đá đó, chồng lên nhau như một ngôi mộ. Thừa Nhi bị nhốt ở trong đó một năm, chắc hẳn đã sớm chết đói."
Khương Hằng không nói gì, ở trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
La Tuyên không hề để ý mà nói: "Ta không có mở ra cửa hầm, cứ để cho nó như vậy. Sau đó lại, ta ngồi xổm trong thôn chờ quân đội qua đường, tới một kẻ gϊếŧ một kẻ.
Tới nhiều, ta liền hạ độc ở trong nước giếng, sau khi gϊếŧ hơn trăm người ta bị bắt lại, bọn họ muốn đem ta đưa tới thành Giang Châu Dĩnh Đô, lột da thị chúng.
Vừa lúc trên đường đụng phải đại sư huynh, đại sư huynh đã cứu ta mang ta trở lại Thương Sơn, bái tiên sinh làm sư phụ.Hết mưa rồi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!