Chương 19: Lòng người khó lường.

Hôm sau, không khí trong cung Lạc Dương có thể cảm thấy được khẩn trương không ít, thị vệ đều bị phái đi tuần tra. Nhưng mà Ngự lâm quân trong cung vốn dĩ đã không nhiều lắm, 800 người, lão nhân trên 50 tuổi đã chiếm mất chín phần, bội kiếm rỉ sét loang lổ, chỉ có thể khắp nơi xem xét cảnh báo.

Người trẻ tuổi đều bị điều tới canh giữ ở trước chủ điện, mà đặc sứ ba nước Dĩnh Đại Trịnh lại sẽ tới trong cùng một ngày.

Kế đến, bọn họ ở trên điện bắt đầu cải vã kịch liệt.

"Ngô Vương thân là ngôi cửu ngũ chí tôn, tuyệt không nên mạo hiểm," Đặc sứ nước Dĩnh nói,

"Chuyện có vạn nhất, nếu như rơi vào tay bọn man di làm sao bây giờ? Đất Dĩnh lấy Trường Giang làm ranh giới, dựa vào nơi hiểm yếu để thủ, cho dù Ngọc Bích quan bị phá, trên dưới trong nước cũng nguyện bảo vệ thiên tử chu toàn."

Đặc sứ nước Đại nói:

"Đại Võ Vương trấn giữ Kiếm Môn Quan, đã trăm năm Đại Quốc chưa từng xảy ra chiến sự, đất Dĩnh độc chướng rất nhiều, cũng là nam di, các ngươi cùng Ung nhân đều là man di giống nhau! Ngô Vương, ngài nên theo chúng ta đi."

"Trịnh tiếp giáp Đông Hải," đặc sứ nước Trịnh nói,

"Ba mặt dựa núi che chắn, Thái Hậu nước Trịnh cùng mẫu phi thiên tử là tỷ muội cùng dòng, nước Trịnh chính là nhà ngoại của Tấn Vương, thân thiết nhớ mong, mong Ngô Vương cùng nhau lên đường."

Đặc sứ nước Đại lại nói:

"Tổ mẫu Đại Võ Vương, cũng cùng Tấn tiên vương một mẹ sinh ra, Cơ Sương công chúa cũng là con gái nuôi của Đại Vương, nói đến nước Đại cùng vương thất, cũng là có quan hệ thông gia đó nha, nào chỉ có mỗi nước Trịnh?"

Đặc Sứ nước Lương nói:

"Xe ngựa chúng ta đã chuẩn bị xong, chỉ cần thiên tử nguyện ý, liền có thể ngay trong ngày khởi hành, Ngô Vương, thế cục hiểm trở, Ung nhân bất cứ lúc nào cũng có thể đem quân tấn công Lạc Dương! Khẩn cầu Ngô Vương nể tình chúng ta trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai mạo hiểm tiến đến......"

Trong Vương đình yên lặng không lên tiếng, đều là những lão nhân đã già đến mức ngồi cũng không vững, Thái Tế nhìn Cơ Tuần thoáng khẩn cầu, Cơ Tuần lại không dao động.

Ta mệt mỏi, Cơ Tuần nói,

"Tiếp đãi các vị sứ thần lui xuống trước, còn lại, qua mấy ngày nữa lại nói."

Sứ thần lại hoảng loạn lên, sôi nổi nói: Không thể, bệ hạ!

Đặc sứ nước Lương đầu tiên là tiến lên, sau đó, đặc sứ ba nước còn lại đều xông tới, lại vượt qua lễ nghĩa, tới gần thiên tử, muốn thêm khuyên bảo hoặc uy hϊếp.

Lui ra! Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo phía sau Cơ Tuần quát lên, đó là Khương Hằng đang cầm bút.

Cơ Tuần cũng hết sức bất ngờ, lúc này lại là Khương Hằng quát bảo đám sứ thần ngưng lại hành động vô lễ. Hôm nay Triệu Kiệt ra ngoài an bài phòng thủ thành, không có canh giữ ở bên người Cơ Tuần, may mắn có một tiếng quát của Khương Hằng, quát mấy người ở trong điện.

Nhưng sau khi đám sứ thần nhìn thấy, Thái Sử phía sau Cơ Tuần chỉ là một tiểu hài tử, liền không hề sợ hắn.

Ngô Vương.

Đặc sứ nước Lương căn bản không đem Khương Hằng để vào mắt, lại lên trước một bước, nhìn bộ dáng kia, lại là muốn ra tay đem Cơ Tuần từ trên vương tọa kéo xuống.

Người tới!

Khương Hằng cả giận nói.

Tiếng thứ hai rơi xuống, Cảnh Thự từ ngoài điện đi đến, ngay sau đó là tiếng rút kiếm vang lên.

Trong điện yên lặng, Khương Hằng nói:

"Ai lại dám cả gan mạo phạm Ngô Vương, tiến lên một bước, trảm ngay tại chỗ, tạ tội thiên hạ."

Vâng. Cảnh Thự đáp.

Khoảnh khắc đó trong điện lặng ngắt như tờ, Cảnh Thự dáng người cao thẳng, trong ánh mắt mang theo một cổ khí thế sắc bén. Sứ thần tức khắc không dám lỗ mãng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!