Khương Hằng cuối cùng cũng có thể tẩy đi một thân bụi đất, thật sự tâm tình rất tốt. Trong cung Tấn thiên tử xác thật có nơi chuyên dùng để tắm rửa, chính là dùng củi đốt dưới lòng đất trong cung, hơi ấm còn dư lại làm nóng nước.
Nơi đây chính là do Mặc Địch ở 60 năm trước chế tác cho thiên tử, trong cung vào mùa đông lấy củi lửa sưởi ấm, củi đốt dưới lòng đất trong hậu cung lưu lại khí nóng quanh quẩn khắp vương cung, có thể cung cấp độ ấm cần thiết trong cung.
Mà bắc cung có một cái hồ lớn, sau hồ có đập, nước trong hồ là nước suối sau núi dẫn tới, có thể dùng van nước điều tiết nhiệt độ trong cung, nấu nước nhiều, trong cung liền lạnh chút; nấu nước ít, trong cung liền ấm chút.
60 năm qua đi, hồ nước ấm do Mặc thánh chế vẫn còn sử dụng, chỉ là lâu ngày không được tu sửa, không ít địa long trong điện phủ khí nóng lưu thông không đều, may mà bế tắm cùng trong điện thiên tử vẫn còn có thể sưởi ấm.
Khương Hằng bước nhanh đi theo Cảnh Thự vào bể tắm, một tiếng hoan hô, cởi hết quần áo liền nhảy vào trong nước, dọc theo đường đi hắn đã chịu đủ rồi, Cảnh Thự sợ hắn cảm lạnh, chưa bao giờ để hắn tắm nước lạnh ở nơi hoang dã. Hiện giờ thật sự là vui sướng không nói nên lời.
Cảnh Thự sau khi cởi sạch cũng đi đến, đem quần áo xếp gọn gàng đặt vào chỗ dòng nước chảy trên đập, mượn dòng nước tới cọ rửa sạch sẽ quần áo, nói:
"Còn phải may thêm mấy bộ."
Tiền ở đâu?
Khương Hằng nói.
Ta sẽ nghĩ cách, Cảnh Thự nói, Ngươi không cần lo.
Cảnh Thự ở trong cung một ngày một đêm, quan sát tình hình chung quanh, sáng nay lại nhảy lên đỉnh điện, vượt nóc băng tường, tra xét khắp nơi, biết được trong cung vẫn không có nguy hiểm như mình tưởng tượng, thị vệ người tuy không nhiều lắm, nhưng thay ca trật tự, có thể thấy được Triệu Kiệt cũng nghiêm túc bảo hộ thiên tử, liền hơi yên tâm một chút.
Khương Hằng nói:
"Huynh nhưng đừng đi ăn trộm."
Sẽ không. Cảnh Thự không kiên nhẫn nói,
"Tại sao luôn nghĩ ta như vậy?"
Khương Hằng cười ha ha, bảo Cảnh Thự xoay người cho nó kỳ lưng, một thiếu niên lang, một tiểu hài tử đứng ở trong bồn tắm, Cảnh Thự mặc cho Khương Hằng làm, cũng không phản kháng.
So với năm ấy mới tới Khương gia, Cảnh Thự đã không còn giống như trước kia, so với Khương Hằng ước chừng cao hơn một cái đầu.
"Đừng kỳ côn nhi ta ......" Cảnh Thự đột nhiên đầy mặt đỏ bừng, muốn ngăn lại Khương Hằng.
Rửa sạch sẽ a. Khương Hằng kỳ thân cho hắn, Cảnh Thự vội nói: Ta tự mình làm.
Khương Hằng lúc này còn ngây thơ mờ mịt, Cảnh Thự lại đại khái đã cảm giác được một chút chuyện không thể đàm luận, tựa như chim non rồi sẽ có một ngày trưởng thành thành diều hâu, ngựa con rồi cũng trong mùa xuân nơi hoang dã lắc mình biến hoá, trở thành tuấn mã thành niên khó thuần.
Hắn cần phải tìm ra một nơi tuyên cáo, tuy rằng hắn cũng chưa minh bạch đó là cái gì.
Được rồi! Cảnh Thự trong thanh âm mang theo mấy phần uy nghiêm, nói, Ta kỳ cho ngươi.
Khương Hằng để Cảnh Thự ngồi xuống, chính mình ngồi ở trên đùi hắn, lộ ra lưng. Cảnh Thự lấy lại bình tĩnh, gội đầu cùng kỳ sạch sẽ phần lưng thon gầy nhỏ yếu của nó.
Bên cạnh ao vang lên tiếng nước, hai người đồng thời hoảng sợ. Trước đó hơi nóng mờ mịt, lại là chưa từng phát hiện còn có người!
Là ai? Khương Hằng lập tức nói.
Không có người trả lời, Cảnh Thự theo bản năng mà tìm kiếm, lại nhớ tới Hắc Kiếm không có mang theo bên người.
Trong tiếng nước, một cái thân ảnh cao gầy từ sương trắng đi ra, lại là Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt tóc ướt đẫm, thoáng nhìn hai huynh đệ. Khương Hằng nhẹ nhàng thở ra, đang muốn hành lễ, nhưng trong bồn tắm đại gia tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hành cái gì lễ đều có chút xấu hổ.
May mà Triệu Kiệt một tay đè lại bờ vai của hắn, làm hắn như cũ ngồi ở trên người Cảnh Thự.
Gã lại nhìn Cảnh Thự, Khương Hằng tò mò mà nhìn gã, này vẫn là lần đầu hắn thấy thân thể nam nhân thành niên, Triệu Kiệt vai rộng eo thon, khi ăn mặc võ khôi hiện thon gầy, sau khi ở trần lại hiện cơ bắp rõ ràng, vô cùng đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!