Chương 15: Tiệc thiên tử.

Khương Hằng lại bước nhanh chạy vào trong điện, đánh mấy cái hắt xì, chỉ thấy bên trong có một tấm bình phong cũ kĩ, một cái giường trống, bên trên cái gì cũng đều không có, sau điện có hành lang thẳng thông với một gian phòng khác.

Cảnh Thự nói: Hằng Nhi!

Khương Hằng xa xa mà trả lời, sớm đã chạy trốn mất dạng, hắn vừa rời khỏi tầm mắt Cảnh Thự, Cảnh Thự chỉ phải vội vàng đi tìm người, ở trong thư các phát hiện hắn.

Trong thư các tràn đầy sách cổ phủ bụi, Khương Hằng trong nháy mắt giống như phát hiện được bảo tàng, sách ở đây so với trong nhà còn muốn nhiều hơn rất nhiều!

Ngoại trừ thẻ tre cùng cuốn trục, còn có số lượng lớn mai rùa!

"Phu nhân nói không sai," Cảnh Thự nói,

"Sách trên đời này là đọc không hết."

Khương Hằng tươi cười nhìn Cảnh Thự một cái, ở trong phòng đầy tro bụi lượn lờ, Cảnh Thự bỗng nhiên ngẩn ra.

Toàn bộ dày vò khổ sở dọc theo đường đi phải chịu, hết thảy đều phút chốc tan biến khi đứng trước nụ cười của Khương Hằng.

"Phải quét dọn sạch sẽ, chờ nương lại đây," Khương Hằng nói,

"Nàng nhất định thích nơi này."

Ta đi quét dọn. Cảnh Thự nói,

"Ngươi muốn đọc sách nào thì ôm trở về phòng đi."

Khương Hằng đi theo phía sau Cảnh Thự, nói:

"Thời gian còn nhiều, không vội nhất thời. Nơi này là dưới chân thiên tử, huynh còn đang lo lắng cái gì? Sẽ không lại có người tới đốt nhà chúng ta."

Ta không yên tâm.

Cảnh Thự cố chấp mà nói.

Khương Hằng đẩy Cảnh Thự, hai người đi tới tẩm điện, thầm nghĩ tẩm điện này lớn như vậy, phải làm thế nào mới có thể quét tước xong? Chỉ là một chỗ ngủ, trên đỉnh đầu liền đã cao chừng hai trượng.

May mắn là có người tới, là ba gã Ngự lâm quân trẻ tuổi.

"Triệu tướng quân bảo chúng ta tới thu dọn cho hai vị," Ngự lâm quân kia nói,

"Hai vị công tử trước tạm thời ở tạm, khi chuông cổ ngoài cung gõ vang, liền đi đến hoành điện dùng cơm. Một ngày sáng tối hai lần cơm."

Khương Hằng vội nói tạ, Cảnh Thự liền xoắn lên tay áo, hai ba bước nhảy lên xà nhà bắt đầu quét bụi, nhìn Khương Hằng nói:

"Ngươi lui xa một chút."

Khương Hằng nhìn trong chốc lát, đi đến trong viện, Cảnh Thự lại nói:

"Đừng lui xa quá! Ta nhìn không thấy ngươi."

Khương Hằng có chút bực bội:

"Vậy huynh bảo ta phải ở chỗ nào?"

Cảnh Thự chợt thấy buồn cười, mấy ngày nay, Khương Hằng trên cổ tựa như bị hắn buộc một sợi dây dắt chó vô hình, thời thời khắc khắc lo lắng chạy đi mất.

Ba gã binh lính Ngự lâm quân cộng thêm Cảnh Thự, không có mười ngày nửa tháng căn bản là không có khả năng đem trong điện thu dọn xong, bận việc một buổi trưa, chỉ dọn được một chổ nhỏ để ngủ, không bao lâu thì nghe tiếng gõ chuông, Cảnh Thự lại lần nữa nói lời cảm tạ, nói:

"Các vị đại ca trước đi ăn cơm đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!