Chỉ cần Chiêu phu nhân cùng Vệ Bà làm xong chuyện trở về, hết thảy đều có thể chậm rãi tốt lên —— Cảnh Thự trong lúc ngủ mơ nghĩ như thế, cũng kiệt lực đem hai chữ Báo ứng gạt ra khỏi đầu.
Suy cho cùng ngày hắn rời đi nước Lương, hắn đã phóng hỏa đốt nhà gã đồ tể cách vách, trơ mắt nhìn phòng ốc kia bị lửa đốt cháy, để trả thù kẻ xấu dám khinh nhờn thi thể mẫu thân hắn.
Hắn ở trong giấc mộng bất an mà rụt rụt vài cái, cho đến khi ngoài phòng truyền đến tiếng la nôn nóng, Chiêu phu nhân nửa người áo lam đầy máu tím đen, phá ra cửa phòng.
Hằng Nhi ——!
Cảnh Thự lập tức mở mắt, Chiêu phu nhân không nói không rằng tiến đến quỳ trên mặt đất, nôn nóng mà cẩn thận ôm Khương Hằng.
Nương? Nương! Sau khi Khương Hằng bừng tỉnh, còn cho rằng đang ở trong mộng, cho đến khi thanh tỉnh một chút, mùi máu tanh trên người mẫu thân, cùng với khuôn mặt lạnh tanh rốt cuộc nhắc nhở nó, đây không phải nằm mơ.
Chiêu phu nhân toàn thân phát run, máu trên người dính lên nửa người Khương Hằng, run giọng nói:
"Cám ơn trời đất, liệt tổ liệt tông Khương gia phù hộ......! Hằng Nhi......! Hằng Nhi......"
Chiêu phu nhân hơi giương miệng, tóc rối tung, trên mặt mang theo vết máu lấm lem, Khương Hằng chưa bao giờ thấy nàng hoảng loạn như thế, theo bản năng mà ôm lấy cổ mẫu thân, Oa một tiếng khóc lớn lên.
"Nương! Ngươi không bị thương đi!"
Hằng Nhi......
Những binh sĩ rốt cuộc phát hiện huyện lệnh đã chết, hô to gọi nhỏ mà tiến vào, trong phòng mẫu tử hai người ôm nhau mà lớn tiếng khóc, tiếng bọn lính gào to gọi huyện lệnh, không khí lạnh lẽo trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào làm toàn thân Khương Hằng run lên.
Cảnh Thự rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đứng dậy, đi ra sân ngoài xoay người đóng lại cửa.
Sân ngoài có một nam tử thon gầy cao lớn đang đứng, mảnh vải đen che đi nửa khuôn mặt, giống như một cái cây đang đứng, chỉ lộ ra hai mắt đánh giá Cảnh Thự, người nọ mày rậm mắt to, như là đang cười với hắn.
Cảnh Thự nhận ra người này đúng là ban đêm mấy ngày trước đi vào Khương gia, khuyên bảo Chiêu phu nhân đi ám sát thống soái quân địch.
Nhìn cái gì?
Cảnh Thự lạnh lùng nói.
"Nhìn Cảnh Uyên. Ngươi cùng y lớn lên rất giống, giống như một cái khuôn mẫu ấn ra." Thích khách cao lớn kia ngữ khí lại là vô cùng khách khí, phảng phất như xuyên thấu qua Cảnh Thự, nhìn một người khác, một khoảng thời gian khác.
Cảnh Thự ngược lại không biết nên nói cái gì.
Ngươi tên là gì? Cảnh Thự lại nói.
Hạng Châu. Người kia tháo xuống khăn che mặt, hiện ra toàn bộ khuôn mặt, trên má trái xăm một chữ Bỏ thể chữ Triện.
Hạng Châu so với tưởng tượng của Cảnh Thự trẻ hơn không ít, vì đã quen biết phụ thân hắn Cảnh Uyên, Cảnh Thự vốn tưởng rằng y tuổi tác sẽ không quá nhỏ, không nghĩ tới người này màu da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, lông mày đen dày mạnh mẽ, hai mắt trong sáng có thần, môi hồng nhuận, mặt tựa ngọc, thân như trúc, thật sự là một người khiêm khiêm quân tử. (Nghiêm cẩn, đoan chính)
Hạng Châu sau khi cho Cảnh Thự xem qua dụng mạo của mình, liền đem khăn che mặt mang lên, phảng phất như đây là một kiểu lễ nghi chào hỏi của một tổ chức nào đó, không cần nói ra cũng tự hiểu rõ trong lòng, Cảnh Thự lại tự nhiên mà tiếp nhận.
Cảnh Thự hoài nghi mà nhìn y, ánh mắt chuyển qua sâu hạt châu nho nhỏ màu sắc ám trầm y đeo trên cổ tay, hạt châu chỉ to bằng quả Dành Dành, nhưng mỗi một hạt châu đều khắc lên tên người, nó ở trên cổ tay Hạng Châu vòng ba vòng.
Cảnh Thự đi đến bên cạnh giếng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn phía từ đường, nói:
"Các ngươi đi ám sát Dĩnh soái Mị Hà sao?"
Ừm. Hạng Châu theo tầm mắt Cảnh Thự nhìn vào, Khương Hằng tiếng khóc đã ngừng lại, truyền đến rất nhỏ tiếng nói chuyện với nhau.
Vệ Bà đâu?
Cảnh Thự chợt thấy đến có chút bất an.
Đã chết. Hạng Châu tự nhiên nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!