- Lá gan của ngươi lớn thật, tự ý làm bậy, không ở nhà phụng dưỡng mẫu thân chạy tới đây làm gì?
- Con nhớ phụ thân
Sở Tranh giọng đáng thương thốt lên.
Sở Tranh trông thật tội nghiệp, cũng khó trách, hai ngày vừa qua hắn phải vượt núi băng rừng, lại đánh nhau với người khác, dơ bẩn cùng người. Trước khi vào gặp Sở Danh Đường, hắn còn cố ý xé vài vết rách trên quần áo, lấy chút đất bôi bẩn lên mặt.
- Càn quấy!
Sở Danh Đường ngoài miệng thì răn dạy con, nhưng có chút đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn, nghĩ đến việc hắn chạy đến đây khổ cực, sự tức giận cũng giảm đôi ba phần:
- Thôi được rồi, đêm nay ở lại đây, ngày mai cha cho người đưa con về lại Bình Nguyên thành.
Sở Tranh sốt ruột nói:
- Phụ thân, con không về.
Sở Danh Đường nghiêm mặt, lại muốn nổi giận.
- Phụ thân, con năm nay đã mười ba tuổi, không còn là đứa con nít ngây thơ không biết gì. Thời xưa mười hai tuổi đã có thể tự bái trướng, con mặc dù không dám sánh với các bậc tiền nhân, nhưng phụ thân chắc cũng không muốn con suốt ngày bám váy mẹ, núp bóng cha, đại ca nhị ca đã tòng quân, con cũng đã trưởng thành..
Sở Danh Đường nói:
- Nói thì nói vậy, nhưng nơi này là chiến trường hai nước đang giao tranh, đao kiếm không có mắt, làm sao mẫu thân ngươi yên tâm cho được.
Sở Tranh cười nói:
- Phụ thân là Triệu quốc chủ tướng, dụng binh có phép tắc, tuy quân hai bên đang giao tranh, nhưng nếu ở trong trướng của ngài mà còn gặp nguy hiểm, đương kim Hoàng Thượng cũng sẽ không để cho ngài thống lĩnh quân đội.
- Được rồi, vậy cho ngươi ở lại, nhưng nhất định không thể chạy loạn, mọi việc hay có yêu cầu gì phải báo cho cha trước.
Sở Tranh mừng rỡ:
- Đa tạ phụ thân.
Lúc này thị vệ bước vào bẩm báo có Triệu Kỳ quận chúa cầu kiến.
Sở Danh Đường không dám chậm trễ vội hô:
- Cho mời.
Triệu Kỳ bước vào trướng, khóe mắt vẫn còn hơi hơi đỏ.
Sở Danh Đường đã được Sở Nguyên thuật lại đại khái sự việc, nhưng vẫn chỉ có thể tỏ ra không biết gì, tiến lên thi lễ:
- Hạ quan Sở Danh Đường tham kiến quận chúa.
Triệu Kỳ đáp lễ nói:
- Sở đại nhân khách sáo rồi, ngài cùng phụ vương quen biết đã lâu, tình như thủ túc, ngài là bậc cha chú của chất nữ.
Đi theo sau Triệu Kỳ có hai tên Hắc kỵ quân, hai người kéo Lâm Phong Ngôn đến trước mặt Sở Danh Đường.
Lâm Phong Ngôn cũng không thèm nhìn Sở Danh Đường một cái, chỉ nhìn chòng chọc vào Sở Tranh, hai mắt phát hỏa. Hắn được coi là võ lâm nhất đại tông sư ở Nam Tề, lại không ngờ bị lật thuyền trong cống, bại trong tay tên tiểu hài tử Sở Tranh này, hiện tại cơn giận của hắn bị dồn nén lên đến cực điểm.
Triệu Kỳ quay sang Sở Danh Đường nói:
- Sở đại nhân, người này tên là Lâm Phong Ngôn, chính là Giang Nam võ lâm Lâm gia đệ tử, lần này lẻn sang Đai Triệu ta dò xét quân tình. Người này võ công cao cường, chất nữ cùng lệnh công tử hợp lực mới bắt được hắn, hiện giao hắn lại cho Sở đại nhân xử lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!