Chương 7: Ân đền oán trả

Sở Tranh vừa tới đầu ngõ thì đã thấy thiếu niên kia đang đứng đợi. Trời sang sớm đầu xuân có chút lạnh, quần áo thiếu niên lại mỏng khiến hắn không ngừng run lên cầm cập.

Thấy Sở Tranh tới, thiếu niên như trút được gánh nặng, vội vàng tiến tới:

- Thiếu gia, ngài đã tới.

Sở Tranh đưa bao hành lý lên xe ngựa hỏi:

- Ngươi tên gọi là gì?

- Tiểu nhân gọi là Lưu A Căn.

- Được a, vậy sau này ta gọi ngươi là A Căn đi. A Căn, mau tới đây giúp ta một chút.

Sở Tranh chỉ A Căn lấy đống củi hôm qua hắn trở vào thành bán, xếp qua một bên để bên trong thành một không gian vừa chưa đủ một người ngồi. Sau đó, Sở Tranh tiến vào trong rồi nói A Căn lấy củi che lại.

Lưu A Căn không hiểu hỏi:

- Thiếu gia, ngài làm như vậy để làm gì?

Sở Tranh cười cười nói:

- Ngươi không cần phải hỏi nhiều, đúng rồi, cái này đưa trước cho ngươi.

Dứt lời lấy một quan tiền ra đưa cho A Căn.

Lưu A Căn trong lòng cảm thấy bất an, đưa mắt nhìn nhìn quan tiền trong tay, cuối cùng không chịu nổi mê hoặc, lấy củi che Sở Tranh lại.

Xe ngựa ra khỏi thành cực kỳ thuận lợi.

Binh lính canh thành sáng sớm vẫn còn mơ ngủ, nhìn thấy một tiểu tử cùng xe ngựa tồi tàn đi qua, một câu cũng không thèm hỏi mà cho ra khỏi thành

Đi được khoảng năm dặm, Sở Tranh đẩy củi chui ra ngoài hưng phấn hét lớn. Đã nhiều năm qua, trừ một lần theo Sở phu nhân lên miếu thắp hương ra, còn lại hắn chưa bao giờ ra khỏi thành.

Nhìn những ngọn cỏ, hoa dại, cây cối um tùm hai bên đường. cảnh tượng này ở tiền thế đối với Sở Tranh mà nói tuyệt không thể nhìn thấy. Sở Tranh cho xe chạy chầm chậm, hưởng thụ lấy không khí đầu xuân.

Lưu A Căn cười cười nhìn Sở Tranh, đúng là con cái nhà giàu có khác. Trong mắt A Căn mà nói, những cảnh sắc thế này còn xa mới bằng những trái cây dại mà có thể ăn được.

Thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trưa, Sở Tranh trán đầy mồ hôi hỏi:

- Chúng ta đã đi được bao xa rồi?

Lưu A Căn nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời:

- Đã đi được khoảng hơn bốn mươi dặm rồi.

Sở Tranh lúc này chỉ thấy miệng lưỡi khô ran liền hỏi:

- Ở gần đây có chỗ nào bán nước không?

Lưu A Căn kinh ngạc nhìn hắn:

- Thiếu gia, ở đây không giống như trên núi đâu. Trên núi còn có thể tìm nước chứ ở trong rừng này khó mà tìm được nguồn nước. Khi tiểu nhân tới thành bán củi, lúc trở về đều tự mình mang nước theo.

Sở Tranh bất đắc dĩ nói:

- Vậy tốt rồi, mau lấy nước của ngươi cho ta uống một chút.

Lưu A Căn vội từ bên canh xe ngựa lấy ra một bìu nước. Chẳng biết bìu nước được làm bởi cái gì nhưng nhìn bề ngoài của nó rất dơ bẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!