Chương 6: Trốn nhà đi chơi

Năm nay đối với Triệu quốc mà nói là một năm đầy rối loạn, Tây Tần bỗng nhiên tụ tập ba mươi vạn đại quân tại Đồng Quan, nhìm chằm chằm vào Bắc Triệu Tây tuyến đại doanh, không khí nồng nặc mùi chiến sự.

Tin này vừa truyền tới kinh thành liền khiến cho vua và dân chúng hoảng hốt không thôi. Quân đội Tây Tần cũng không thể so với giặc Hồ phương Bắc kia được, bọn họ quân lực cường thịnh, chỉ huy quân đội lại là vị Tây Tần tuyệt đại danh tướng Tiết Phương Trọng.

Người này, hơn hai mươi năm trước, lúc mới 19 tuổi đã làm Tiên Phong tướng của quân Tần, dẫn binh thế như chẻ tre, dùng binh thần sầu quỷ khốc, đánh thẳng tới kinh đô Bắc Triệu, nếu không phải các lộ đại quân Cần vương từ các nơi tới kịp, diệt trừ hiểm nguy, đẩy lui Tần quân thì chỉ sợ kinh thành đã bị phá rồi.

Triệu vương trầm lặng chắp tay đứng trong mật thất, mặt nhìn lên địa đồ khổng lồ kia.

Theo tháng năm thời gian, Triệu vương cũng già đi rất nhiều, đã thế, triều chính có nhiều sự tình khiến ông ta lắm lúc cảm thấy thật lực bất tòng tâm, lòng trôn đầy nỗi ưu phiền mà không lối thoát.

Tuy rằng sáu năm trước ông ta đã điều Quách Hoài về triều, nhưng Quách Hoài hắn cũng chỉ có thể lo liệu được Binh bộ, những chính xự khác thì đều nằm hầu hết trong tay của tướng quốc Phương Lệnh Tín, cho nên triều cương lỏng lẻo, đại thần lừa trên gạt dưới, Triệu vương ông ta cũng không đủ sức lực mà giải quyết tất cả mọi việc.

Càng suy nghĩ, Triệu vương càng nhớ tới Sở Danh Đường, nếu như hồi đó mọi chuyện thuận theo ý mình thì ông ta liền lập tức đề bạt Sở Danh Đường lên chủ trì triều chính, khẳng định trong triều trên dưới cũng sẽ ổn định hẳn lên.

Triệu vương quen biết Sở Danh Đường đã lâu, hiểu rõ năng lực của kẻ này, hơn nữa, hắn lúc đó còn chưa có hòa hợp với Sở tộc, cho nên Triệu vương càng ra sức đề bạt, chuẩn bị ngày sau sẽ trọng dụng.

Nào ngờ, ông ta vừa hơi có chút manh động, lão cáo già Sở Thiên Phóng liền đánh hơi được ý đồ của ông ta, liền cực lực lôi kéo Sở Danh Đường. Mặc dù mấy năm qua Triệu vương không có tin tức khẳng định gì, nhưng có một loạt các dấu hiệu chứng tỏ Sở Danh Đường đã dựa vào Sở thị bộ tộc.

Phu nhân của Sở Thiên Phóng trước đây luôn luôn né tránh Lâm quý phi mà gần đây thì cách vài ngày lại vào cung thăm nàng ta, nghe đám thái giám trong Hầu cung bẩm báo, hai người bọn họ đã xưng hô mẹ con với nhau, ý tứ trong đó thì đến người mù cũng nhìn ra được.

Cũng bởi vậy mà Triệu vương bất tri bất giác không hề nhắc đến lời hứa hẹn năm nào với Lâm quý phi, đã sáu năm rồi mà ông ta vẫn an trí Sở Danh Đường tại Nam tuyến.

Dù thế nào đi nữa, Triệu vương cũng chẳng thể từ chối việc này lâu, bởi vì có hai nhà Sở Vương toàn lực ủng hộ, uy vọng của Sở Danh Đường tại triều đình càng ngày càng cao, mà vây cánh của hai nhà Sở Vương đã rất nhiều lần thượng tấu muốn Hoàng thượng điều Sở Danh Đường về triều.

Huống hồ, nếu Triệu vương không để Sở Danh Đường hồi triều thì trong lòng ông ta luôn có một bóng ma chập chờn, cũng bởi Sở Danh Đường dù sao cũng nắm giữ quyền lực thật to lớn trong chính quyền ba quận phía Nam, vừa làm Thái thú vừa làm thống lĩnh Nam tuyến đại doanh, nếu hai nhà Sở Vương mà có dị tâm gì thì việc này sẽ là phiền phức cực kỳ lớn.

- Hoàng thượng, Nam tuyến đại doanh Sở Danh Đường có mật chiếu thượng tấu.

Nội cung Liên tổng quản đứng ngoài cửa bẩm báo.

Nơi này là cấm địa của nội cung, ngay cả đại nội Liên tổng quản cũng chưa bao giờ dám đặt chân vào, có việc cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa bẩm báo.

Thật đúng là muốn cái gì có cái đó, Triệu vương cười một tiếng rồi nói:

- Quách Hoài, ngươi đi lấy mang lại đây. Để xem Sở Danh Đường có cái gì muốn bẩm báo.

Quách Hoài liền lập tức vâng mệnh, ông ta khoảng chừng hơn 40 tuổi, mặt mày rất anh tuấn, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì người ta còn thấy thanh tú hơn Sở Danh Đường nhiều, chỉ duy có các ngón tay thô ngạnh, đầy vết chai sạn, cho thấy chủ nhân của chúng là một đại tướng quân từng xông pha khắp chiến trường khốc liệt.

Quách Hoài mở tấu chương nhìn một lần, nhíu mày nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, tấu chương của Danh Đường viết, căn cứ theo tin tức mà mật thám tại Nam Tề truyền đến, Nam Tề đã tới tấp điều động quân đội, tụ tập gần mười vạn quân tại bờ song, có dấu hiệu chuẩn bị xâm chiếm Bình Nguyên quận.

Triệu vương cũng nhíu mày, thế nào mà mình vừa nghĩ đến việc Sở Danh Đường trở về kinh thành trì Nam Tề lại muốn tiến công thế? Chẳng lẽ Sở Danh Đường hắn thật muốn làm Nam Diện vương, không muốn trở về triều đình nữa?

- Tin tức có chính xác không?

Quách Hoài suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Hẳn là không giả, đại quân của Tây Tần tụ tập đã lâu ngày nhưng đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì cả, hẳn là đang chờ đợi cái gì đó. Hơn nữa chúng ta còn có một phần tuyến báo khác, nói rằng trong mười vạn quân Nam Tề đóng ở biên giới Tây Tần thì năm vạn đang chuẩn bị được triệu hồi.

Triệu vương giận dữ quát:

- Hay a, ngay cả Nam Tề cũng dám động thủ động cước với Đại Triệu ta.

Lời bên ngoài tuy mạnh miệng nhưng trong bụng ông ta lại lo sợ không ngớt, bởi vì cứ như vậy thì Triệu quốc sẽ lâm cảnh hai mặt thụ địch, Nam tuyến đại doanh mà bị kiềm chế gắt gao thì cũng không có cách nào phái binh tiếp viện cho Tây tuyến cả.

- Danh Đường còn có chuyện muốn bẩm lên Hoàng thượng.

- Nói đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!