Nhưng mộng đẹp tắm cùng mỹ nhân của Sở Tranh nhanh chóng tan thành mây khói, quản sự phủ Lý Thành nói cha hắn đợi hắn đã lâu tại thư phòng.
Sở Tranh trong bụng than vãn không thôi, mọi việc hôm nay không được thuận lợi, nhưng không dám chậm trễ, chốc lát đã tới thư phòng của Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường vẻ mặt không vui.
Sở Tranh biết phụ thân đang trách mình thương thế vừa lành lại chạy loạn bên ngoài, trong lòng cũng có chút tủi thân uất ức, nếu không phải là vì lo lắng phụ giúp phụ thân, lại phải vất vả làm chủ Ưng Đường, mới bận tối mặt tối mũi thành ra như vầy.
Cũng tưởng nên nhắc lại, mục tiêu từ nhỏ của hắn là có một cuộc sống phóng túng, ăn chơi hưởng thụ, nhưng hôm nay mục tiêu này càng ngày càng xa vời.
Cũng may Sở Danh Đường không trách mắng hắn, chỉ hỏi sơ qua hôm nay hắn làm gì, đi đâu. Sở Tranh cũng không giấu diếm, nhưng chỉ nói ra bảy tám phần.
Hắn không muốn cho phụ thân biết về Võ Mị Nương là một vưu vật đủ để hại nước hại dân, bằng không lỡ phụ thân nhất thời hiếu kỳ muốn gặp mặt, đây chẳng phải là mang đến Sở gia một đại tai họa, người bình thường không thể chống lại được
"Mị hoặc chúng sinh".
Sở Danh Đường nghe xong gật đầu. Ba nhà Sở
- Vương
- Phương dù sao cũng đã thành thế liên minh, rốt cuộc chẳng phải sợ Thái tử Triệu Khánh, nhưng có thể cài người ở bên cạnh Triệu Khánh, biết được từng cử động, từng lời nói của hắn vẫn là một việc tốt.
Đứa con út này đã có bản lĩnh như vậy, ông quả nhiên không nhìn lầm.
Sở Danh Đường tìm Sở Tranh không phải hoàn toàn là vì việc đó, sau khi hỏi xong Sở Tranh hôm nay làm gì ở đâu, liền nói:
- Lần này cha gọi con đến, là có một chuyện muốn thương lượng với con.
Sở Tranh cười nói:
- Cha nói chuyện với hài nhi, sao còn dùng hai chữ thương lượng.
Sở Danh Đường không nhịn được mỉm cười, đứa con này càng ngày càng giỏi giang, ngẫu nhiên trở thành phụ tá đắc lực cho ông lúc nào không hay, ông nói chuyện với hắn không tự chủ được dùng giọng điệu thương lượng.
Sở Danh Đường nhìn Sở Tranh một cái, có chút do dự, nói:
- Hai anh con đã rời kinh hơn mười ngày, tuy Hiên nhi không lâu sau sẽ trở lại kinh để thành hôn, nhưng sau khi thành hôn phải quay lại Nam Tuyến đại doanh, Nguyên nhi trước khi đi từng đề cập với cha, muốn cho con gia nhập cấm vệ quân, con có bằng lòng không?
Trước kia Sở Nguyên đã nói qua chuyện này với Sở Tranh, hắn cũng biết, đây là con đường sớm muộn gì cũng phải đi, vì vậy nói:
- Hài nhi xin tuân mệnh.
Sở Danh Đường nói:
- Nhưng con còn nhỏ tuổi, lại phải quản lý Ưng đường, gia nhập cấm vệ quân không phải không có việc để làm. Hai anh con đi rồi, con cháu hai nhà Sở
- Vương không ai phục ai, con sau khi vào trong quân, cần phải quan tâm việc này, cha thật lo lắng con bận quá lo không xuể.
Sở Tranh cười nói:
- Bây giờ trong Ưng đường ba vị đại nghệ nhân đều có ấn tượng tốt với hài nhi, hoàn toàn nắm vững Ưng đường chỉ là việc sớm hay muộn, việc này không cần vội vàng, trong khoảng thời gian này con cũng không có việc gì làm, chi bằng gia nhập cấm vệ quân ngay.
Sở Danh Đường suy nghĩ một chút, nói:
- Cũng tốt, con bây giờ mặc dù quản lý Ưng đường, nhưng Ưng đường cũng không lộ diện ra ngoài. Là con của Thái úy, con tương lai cũng phải đi trên con đường làm quan, không bằng trước gia nhập cấm vệ quân nhận một chức quan nhỏ, còn về phần Ưng Đường, chờ con sau khi hoàn toàn nắm trong tay thì để cho sư phụ con hoặc người khác quản lý thế cũng được.
Sở Danh Đường cười khổ nói tiếp:
- Cha vốn muốn cho con nhận chức phó tướng cấm vệ quân, Phương tể tướng cũng đã đồng ý việc này, nhưng Quách bá phụ của con nằng nặc không đồng ý, nói con tuổi chưa thành niên òng quân đã là chuyện không đúng, còn nói chi tới việc đảm nhận chức phó tướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!